Chương 1: Sẽ không có người tới cứu em

Bạc Đình lần đầu tiên thấy Hoa Ly, là ở đại học Vân Thành, thân là một thống soái quân đội anh được nhà trường mời đến dự lễ khai giảng, lần đầu gặp Hoa Ly ở đại học Vân Thành, khi đó cô mặc váy màu đen và chiếc áo khoác trắng.

Bộ váy không có gì mới lạ, bộ váy bình thường đến nỗi cũng được Hoa Ly mặc một cách rất đẹp, tóc dài đen nhánh kết thành hai bím tóc lẳng lặng gác ở đầu vai nhỏ yếu, cô vừa động vào đuôi tóc màu trắng nơ con bướm khẽ run.

Nét mặt cô quá đỗi thanh tú, xinh đẹp, cặp má lúm đồng tiền xinh đẹp, nở một nụ cười ngọt ngào khiến anh chìm đắm.

Bạc thiếu soái lần thứ hai thấy Hoa Ly, là tiệc mừng thọ ở nhà lão phu nhân, thiếu nữ mặc bộ sườn xám phấn hoa mai nền trắng lại là một người mỹ miều, đứng trong đám người nhộn nhịp lại loá mắt cực kỳ, cô so với mai thêu trên váy tựa như một đóa hoa sinh động như thật làm người ta nhịn không được muốn hái, đi chà đạp.

Khuôn mặt phấn bạch kiều nộn như vậy, gặm một ngụm sẽ ra nước? Vừa nghĩ, anh vừa đi về phía Hoa Ly.

Phủ đại soái phủ được sửa chữa lại bởi biệt thự của Thanh tổng đốc trước đây, có những khu vườn cũ kiểu cũ và công quán biệt thự kiểu mới. Hoa Ly không thích nghi được với đám đông, liền lặng lẽ đi tới hoa viên, đã sớm nghe nói trong phủ đại soái có khu vườn hoa mẫu đơn nổi tiếng nhất ở Vân Thành, cô nhịn không được muốn xem đánh giá.

Nước chảy róc rách dưới vòm cầu nhỏ, đèn cung đình đỏ rực, xa xa vẫn nghe thấy tiếng viện kịch biểu diễn tại sân trước, nghe nói có mời rạp hát Bạch Lan nổi tiếng, cho nên tỷ gia mới dặn dò cô muốn xem thì đi sớm.

"Oa, thật xinh đẹp."

Những chùm mẫu đơn nở trong vườn hoa đúng là diễm lệ, như Lưu Vũ đã nói trong bài thơ của mình: Chỉ có mẫu đơn thật quốc sắc, mùa hoa nở động kinh thành.

Hoa Ly nhịn không được duỗi tay muốn hái một đóa, eo thon đột nhiên bị một đôi bàn tay to cô trụ, cô kinh ngạc chưa kịp thét chói tai đã bị người bưng kín miệng! Lòng bàn tay cứng cáp với vết chai mỏng đông cứng, rõ ràng là một người đàn ông.

"Hừ!!"

Trong thảm hoa mờ ảo, người đàn ông cao hơn cô một cái đầu dễ như trở bàn tay kéo cô vào vườn mẫu đơn. Cô liều mạng giãy giụa nhưng vô ích, nhưng đổi lại là tiếng cười nặng nề của người đàn ông.

Anh từ phía sau ôm chặt cô, cánh tay cường tráng siết chặt eo cô, môi thô lỗ thở gấp thô bạo hôn lên vành tai cùng gáy ngọc của cô, giống dã thú đáng sợ cực kỳ.

Hoa Ly bị dọa khóc, tiếng thút thít mỏng manh hoảng sợ từ giữa những ngón tay của người đàn ông nhè nhẹ tràn ra, những giọt nước mắt nóng hổi, từng giọt một như đập vào mu bàn tay gần như che mất nửa khuôn mặt của cô.

"Ngô ngô ngô!"

Cứu! Cứu!

"Suỵt, sẽ không có người tới cứu em đâu."

Hơi thở nguy hiểm chiếm cứ từ miệng người đàn ông xa lạ chiếm lấy cổ cô, anh tùy ý cười đem cô đè ở vườn hoa rậm rạp, dưới những tán mẫu đơn rực rỡ, dường như cô là bông hoa anh muốn hái nhất