Chương 1: Nhặt được một đồ đệ

Khương Thu xách ở trên tay hai cái đầu người máu chảy đầm đìa giống như cầm hai quả dưa chuột mà đi trên đường cái ồn ào náo nhiệt, tất cả mọi người nhìn thấy nàng đều sợ tới mức né xa ra ba thước.

Sau lưng nàng đeo một thanh kiếm, máu tươi chảy dọc theo vỏ kiếm thấm ướt đẫm bộ quần áo trắng mà nàng đang mặc.

Mặc dù khuôn mặt rất xinh đẹp nhưng bởi vì máu tươi dính đầy người, lại còn xách theo hai cái đầu ở trong tay mà trở nên vô cùng âm trầm khủng bố.

Nàng đi tới cửa chợ, trên phiến đá xanh phô ở dưới mặt đất có thể mơ hồ thấy được vết máu chưa cọ rửa xong, ở nơi này, vào thời điểm này vẫn luôn có đầu người bị chém đứt không ngớt.

Khương Thu đứng ở giữa đám người, bộ dáng xinh xắn lanh lợi hoàn toàn tương phản với khí chất của nàng.

Hai cái đầu người ở trong tay nàng chính là một đôi gian phu da^ʍ phụ, mà gian phu kia lại là kẻ đã từng thề non hẹn biển với nàng.

Nhưng mà mới được có nửa năm, hắn đã thay lòng đổi dạ, không những lên giường cùng với người khác mà còn trách cứ nàng quá mức lạnh nhạt.

Đúng vậy, nàng vốn dĩ chính là trời sinh tính tình lạnh nhạt, nàng chưa bao giờ là người có thể bao dung cho một kẻ tiểu nhân được!

Khương Thu cười lạnh ném cả hai cái đầu xuống mặt đường, nghênh ngang mà rời đi.

Chỉ trong một ngày, nàng đã được giang hồ xưng tụng là ‘Tuyệt tình kiếm’, nhưng cũng từ đấy trở đi, không có ai nhìn thấy bóng dáng của nàng xuất hiện thêm một lần nào nữa.

...

Sau khi rời khỏi chốn thị phi, Khương Thu tìm được một u cốc non xanh nước biếc để ẩn cư, sau đó lại sử dụng kỳ môn độn pháp để làm cho những người đi tới nơi này không thể tìm được đường vào trong cốc.

Cứ như thế, nàng sống cô độc một mình suốt bốn năm trời.

Vào năm 22 tuổi, Khương Thu cứu được một đứa trẻ rơi vào trong trận pháp của nàng.

Đứa trẻ này thoạt nhìn trông có vẻ như chỉ mới sáu bảy tuổi, quần áo tả tơi, toàn thân bẩn thỉu lầy lội, tóc tai rối tung như cái ổ gà, thậm chí còn có thể nhìn thấy được chấy rận nhảy lách tách ở bên trên, đôi bàn tay gắt gao nắm chặt lấy vạt áo của chính mình mà trộm đánh giá nàng.

Hắn chưa bao giờ gặp qua vị tỷ tỷ nào mà lại đẹp đến như vậy!

Làn da nàng toả ra màu sắc nhu hoà, mắt hạnh long lanh như nước, môi hồng như cánh hoa đào, khẽ hé mở như muốn nói mà lại thôi.

“Ngươi tên là gì?”

Giọng nói của hắn trong trẻo thanh cao tựa như chim hoàng anh mà đáp lại nàng, “Lý Lạc.”

“Ngươi có cha mẹ không?”

Hắn lại nhút nhát sợ sệt mà trả lời, “Không...”

“Có muốn ở lại nơi này không?”

“Muốn!”

“Vậy thì được! Từ nay về sau, ta chính là sư phụ của ngươi!”

Hắn không chút nào do dự mà đáp lại, “Đệ tử bái kiến sư phụ!”

“Đi theo ta.”

Khương Thu đưa hắn đến bên một dòng suối nhỏ rồi dặn dò, “Ngươi ở đây đợi một lúc, ta đi lấy đồ rồi quay lại ngay.”

Nói xong nàng để hắn ở đấy, quay người bỏ đi, Lý Lạc chạy theo nàng vài bước rồi dừng lại, ánh mắt khoá chặt vào hướng mà nàng vừa rời khỏi.

Nàng sẽ đi luôn rồi vứt bỏ hắn ở lại đây sao?

Từ lúc nhà tan cửa nát phải lưu lạc đầu đường xó chợ cho đến giờ hắn cũng đã từng được người khác nhận nuôi vài lần, nhưng sau đó lúc nào cũng lập tức bị vứt bỏ đi.

Hắn thấp thỏm bất an mà chờ đợi.

Sư phụ thật sự sẽ thu nhận hắn sao?

Hắn không thể chịu đựng được nỗi thống khổ khi bị vứt bỏ thêm một lần nào nữa, nếu nàng dám làm như vậy, hắn sẽ hận nàng cả đời này!

Nhưng cũng may là Khương Thu rất nhanh chóng đã trở lại, một tay cầm khăn tắm, tay kia cầm theo một ít bồ kết.

“Cởϊ qυầи áo ra.”

Nói xong nàng duỗi tay muốn lột quần áo của hắn xuống.

Lý Lạc ôm ngực, sợ tới mức liên tiếp lùi về phía sau.

Hắn nhớ rõ cha nuôi của hắn trước kia cũng thích lột quần áo của tiểu cô nương sống ở cách vách, sau đó túm người ta lôi vào trong phòng chứa củi hoặc là ngõ hẻm tối tăm.

Vị sư phụ này thoạt nhìn giống như là người tốt, chắc cũng không phải là mặt người dạ thú đấy chứ?

Khương Thu mất kiên nhẫn, trực tiếp điểm huyệt hắn rồi ném vào trong dòng suối nhỏ.

Đứa nhỏ này gầy đến trơ cả xương ra, vậy mà đồ vật nằm giữa hai chân kia lại không hề thua kém gì so với người trưởng thành.

Trước đây Khương Thu đã từng nhìn thấy đồ vật ở dưới háng của nam nhân một lần, chính là lúc mà tên gian phu kia rút cự vật cùng với đυ.c dịch sền sệt ra khỏi hạ thể của da^ʍ phụ ở dưới thân, dưới cơn tức giận, nàng trực tiếp rút kiếm ra chém cả hai người luôn!

Lý Lạc nhắm mắt lại, bộ dáng phó mặc tất cả cho số phận, nhưng đợi mãi vẫn không thấy thô bạo ập tới.

Hắn trộm mở to mắt ra, lại nhìn thấy Khương Thu vén ống quần lên để lộ ra cặp chân trắng nõn như ngọc mà đi về phía hắn, nàng dùng tay vốc nước lạnh lên thả trên đỉnh đầu của hắn khiến cho Lý Lạc không tự chủ được mà run rẩy một chút.

Thấy tay nàng đặt lên bờ vai của hắn, sắc mặt của Lý Lạc khẽ biến đổi.

Chẳng nhẽ bây giờ mới là bắt đầu sao?

Nhưng mà Khương Thu chỉ là ấn giữ cố định hắn lại, không để cho hắn đứng rung rinh như lá cây ở trước gió mà thôi.

Nàng dùng bồ kết chà lên da đầu, cũng không ngừng xoa nắn tóc của hắn, cảm giác ngứa ngáy ở trên da đầu lập tức biến mất, ánh mắt của Lý Lạc cũng trở nên ôn nhu hơn.

Thì ra sư phụ của hắn là một người ngoài lạnh trong nóng!

Khương Thu giải khai huyệt đạo cho hắn, nhét bồ kết vào trong tay của hắn rồi nói, “Cầm lấy.”

Nàng cẩn thận tinh tế mà bắt rận trong những lọn tóc dơ bẩn của hắn.

Lý Lạc cũng ngoan ngoãn đứng đấy, thỉnh thoảng vốc nước lên rửa mặt, chỉ vài lần là đã lộ ra một khuôn mặt thanh tú trắng trẻo, mặc dù vẫn còn là trẻ con nhưng mà đôi mắt đào hoa kia lại vô cùng mị hoặc mê người, giữa mày còn có một cái mỹ nhân chí rất nhỏ mang theo ba phần tà khí, bảy phần vũ mị.

Khương Thu có chút kinh ngạc, nàng không ngờ lại có thể tiện nghi mà nhặt được một đồ đệ xinh đẹp đến như vậy.

Rửa mặt sạch sẽ xong, Lý Lạc cúi đầu xuống, cảm nhận được mười ngón tay ôn nhu đang xoa bóp ở trên da đầu, giống như là lông ngỗng nhẹ nhàng gãi ngứa trong lòng hắn vậy!

Nàng lại dùng tay vốc nước lên gội hết sạch lớp bồ kết ở trên đầu của hắn, sau đó lại nghiêm túc lấy thêm bồ kết để gội lại một lần nữa.

Khương Thu chỉ là muốn gội cho sạch sẽ không còn rận nữa thôi, nhưng mà từng cử chỉ của nàng lại khiến cho Lý Lạc cảm động vô cùng, đôi mắt lơ đãng có chút phiếm hồng.

Mãi mới gội xong được cái đầu, làm sư phụ cũng thật là không dễ dàng!

Khương Thu lau mồ hôi ở trên trán rồi bắt đầu cầm lấy bồ kết cọ lên cổ hắn, ngực, cánh tay, hai chân, mông, còn có...

Lý Lạc che lại bộ phận kia, xấu hổ đỏ mặt nói, “Sư phụ, để ta tự làm đi.”

Thì ra tiểu hài tử cũng biết thẹn thùng!

Khương Thu đưa bồ kết cho hắn, “Biết tắm không?”

Lý Lạc đưa tay ra nhận lấy bồ kết, đồ vật kia liền đĩnh đạc mà bại lộ ra ở trước mắt nàng, Khương Thu liếc mắt nhìn một cái, quả thật là trông còn to hơn cả đồ vật của tên tra nam kia!

Xem ra lúc trước nàng chém chết hắn là không sai, nếu mà cả đời này phải dính với cái thứ nhỏ hơn cả tiểu hài tử như vậy thì quả thật là quá đáng buồn rồi!

“Biết, sư phụ yên tâm.”

Hắn chạy nhanh tới sâu trong lòng suối để dùng nước che đậy hạ thể của chính mình.

Khương Thu rửa tay rồi nói, “Quần áo cũ ta sẽ vứt đi, quần áo mới đang để ở trên tảng đá, tắm rửa xong thì đi dọc theo bờ suối đến cửa nhà tìm ta.”