Chương 1

Văn Lĩnh sau khi kết thúc công việc ở phòng khám như thường lệ liền đến nhà Lô Kinh Hồng, cùng nhau ăn tối.

Lô Kinh Hồng hoàn thành công việc cùng lúc với anh, nhưng khi anh đến nơi, đồ ăn đều đã được cho vào nồi sôi ùng ục.

Lô Kinh Hồng mở cửa cho anh vào, cười nói, "Hôm nay tan làm thật sớm."

Văn Lĩnh một bên vào cửa một bên liền đem áo sơ mi cởi ra hai nút, tùy ý đáp lại một câu.

Thời tiết cuối thu oi bức khiến mọi người nóng đến mức khô cả người. Phòng khách trong nhà mở điều hòa, nhưng mà mới vừa mở không bao lâu, hơn nữa nhiệt độ cũng không quá thấp, nhất thời còn không có mát, Văn Lĩnh lại là người không chịu được nóng cũng như lạnh, anh trực tiếp ngồi trên sô pha, bật quạt điện hướng thẳng vào người.

Lô Kinh Hồng đưa cho anh một ly nước mát, tự nhiên xoa lên trán anh, nhắc nhở, "Cái trán em đều là mồ hôi, đừng để quạt trực tiếp thổi vào người."

Văn Lĩnh nói một tiếng "Chỉ thổi một lúc, không có việc gì" , liền tiếp tục ngồi im một chỗ. Lô Kinh Hồng nhìn anh chằm chằm không nói lời nào, xoay người đi vào phòng bếp, y bày món tôm om trong chảo ra đĩa rồi bưng lên một đĩa thơm phức, cầm lấy một đôi đũa, cười nói với Văn Lĩnh: "Đến ăn thử món em thích."

Văn Lĩnh liếc y một cái, do dự một giây rồi đứng dậy đi qua cầm lấy chiếc đũa trong tay y.

Lô Kinh Hồng để anh ngồi xuống từ từ ăn, chính mình đi thu thập một ít tranh phác thảo bày ra trên bàn trà, thuận tay tắt quạt .

Lúc ăn cơm tối, Lô Kinh Hồng nhận một cuộc điện thoại, nghe giọng điệu hình như là cấp trên của y, nhưng lại có chút giống một người bạn, Văn Lĩnh không biết đối phương là ai, cũng không có hứng thú biết, chẳng qua anh không có hỏi, Lô Kinh Hồng lại chủ động nhắc tới. Y giống như lơ đãng nói, "Công ty gần đây cùng một công ty điện ảnh và truyền hình có dự án hợp tác, người cùng thảo luận với công ty hình như là bạn của em, tên là Từ Kha."

Văn Lĩnh nhíu mày, ngừng động tác trong tay "Từ Kha? Điện ảnh và truyền hình Hoa Viên sao?"

Lô Kinh Hồng gật đầu, “ Điện ảnh và truyền hình Hoa Viên, trước kia hình như em có nhắc tới qua. Bọn tôi đã nói chuyện vài câu, nếu đều là bạn bè, vậy thì lần sau hẹn nhau gặp mặt cùng ăn một bữa cơm?"

"Không cần." Văn Lĩnh liếc Lô Kinh Hồng trên mặt không chút biểu cảm, thản nhiên nói, "Hắn căn bản không có thời gian nhàn rỗi, anh cũng không cần đi tìm hắn."

Văn Lĩnh chỉ cảm thấy trong lòng lại dâng lên cảm giác phiền chán quen thuộc , thời gian gần đây tần suất càng nhiều.

Hắn cùng Lô Kinh Hồng đã là người yêu hơn một tháng, theo lý mà nói thì vẫn còn đang ở giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt , hứng thú của Văn Lĩnh đối với y cũng không có mất đi, bình thường cũng vì muốn y cao hứng mà sẵn sàng chơi trò lãng mạn, thái độ nói chuyện cũng không có lệ và không lãnh đạm như thế này. Tuy rằng không tính là cuồng nhiệt, nhưng dù gì thì vẫn là nghiêm túc trả lời.

Nhưng mà bây giờ không giống với ngày xưa, vì để theo đuổi được Lô Kinh Hồng, anh biểu hiển vô cùng chân thành, Lô Kinh Hồng hình như rất coi trọng tâm linh tương thông, Văn Lĩnh cũng dốc hết sức phối hợp với y ở trên giường, nhưng là hiện tại, cảm giác phiền chán làm cho anh không dậy nổi một chút hưng trí.

Cảm giác này không phải vô cớ xuất hiện, nguyên nhân chủ yếu đến từ hành động vượt quá giới hạn của Lô Kinh Hồng. Ví dụ như vừa rồi, Lô Kinh Hồng dường như muốn chủ động làm quen bạn bè của anh, như vậy còn chưa đủ rõ ràng sao? Chính là muốn tiến thêm một bước trong mối quan hệ cùng anh. Còn có ánh mắt, động tác bình thường Lô Kinh Hồng biểu hiện đối với anh, đều tỏ rõ:

Y chơi thật. ( Nhử: Chắc là kiểu là nghiêm túc yêu đương )

Vốn dĩ chỉ là nói chuyện yêu đương theo như nhu cầu của hai bên mà thôi, Lô Kinh Hồng lại đem chuyện này thành nghiêm túc, thậm chí còn muốn dò xét không gian cá nhân và tìm hiểu việc riêng tư của anh, trói chặt lấy anh?

Đây là điều mà Văn Lĩnh cảm thấy khó chịu nhất trong một mối quan hệ. Vốn chỉ là một mối quan hệ thể xác thuần túy, tìm một người bầu bạn khi tịch mịch nhàm chán, ngươi tình ta nguyện làm cuộc sống tăng thêm một chút tình thú, làm sao có thể sẽ bay lên đến độ cao tình yêu.

Văn Lĩnh thật sự luyến tiếc dáng người căng chặt của Lô Kinh Hồng, nhưng anh càng biết đã gần đến lúc chia tay.

Lô Kinh Hồng không bỏ qua biểu tình biến hóa rất nhỏ trên mặt Văn Lĩnh

Con người Văn Lĩnh trước đây và hiện tại, y đều biết rõ, chính bản thân cùng người bị anh chia tay trước đó cũng không có gì khác biệt . Mấy ngày nay thử thăm dò, đại khái đã chạm đến điểm mấu chốt của anh, vẻ mặt động tác của anh đều đang nói rõ một việc: anh muốn chia tay.

Nhưng là Văn Lĩnh có chút ngây thơ, luôn có người không thể gọi là đến đuổi là đi, tỷ như Lô Kinh Hồng.

Y nghĩ: Văn Lĩnh, trêu chọc tôi trước là em, việc này không thể tính toán kết thúc như vậy.

Giữa trưa ngày hôm sau, Văn Lĩnh đột nhiên nhớ tới vội gọi cho Từ Kha một cuộc điện thoại, hỏi hắn về chuyện mà Lô Kinh Hồng nhắc tới ngày hôm qua.

Từ Kha và Văn Lĩnh là bạn cùng học đại học, dựa vào địa vị của cha mẹ để trở thành giám đốc cấp cao nhỏ ở một công ty điện ảnh và truyền hình, cả ngày làm một phú nhị rong chơi lưu luyến bụi hoa. Về phương diện tình cảm, Văn Lĩnh cùng hắn có tiếng nói chung.

Từ Kha nghe câu hỏi liền trả lời, "Đúng vậy, chúng ta quyết định họa sĩ chính ở đây là Lô Kinh Hồng, phong cách của anh ấy tương đối thích hợp, buổi sáng hôm nay anh ấy cũng đến Hoa Viên để mở một cuộc họp nhỏ. Ngươi quen biết anh ấy a? Ta cảm thấy được người này không tồi, còn để lại số điện thoại, về sau còn có thể hợp tác."

Văn Lĩnh cười lạnh một tiếng, "Quen biết. Hiện tại là người yêu cũ tương lai, hai ngày sau liền là chính thức."

Từ Kha nghe xong đang muốn tò mò hóng hớt vài câu, Văn Lĩnh liền treo điện thoại.

Xem ra Lô Kinh Hồng không có đem lời nói ngày hôm qua của anh để trong lòng, còn muốn tiếp tục gây sức ép. Lô Kinh Hồng luôn đem cảm tình tốt đẹp biến thành gông xiềng, một bên đội xiềng xích, một bên thích thú. Tuy nhiên Văn Lĩnh tự do phóng khoáng đã quen, không có khả năng để đeo vào một bộ gông cùm.

Sau bữa tối hôm đó, bọn họ ngồi ở sô pha nói chuyện phiếm. Lô Kinh Hồng dùng một cánh tay ôm lấy bả vai của Văn Lĩnh, tùy ý nói, "Hôm nay đi Hoa Viên họp thì gặp Từ Kha, có trao đổi qua phương thức liên lạc. Tôi thấy cậu ta gần đây hẳn là không quá bận, không bằng chúng ta hẹn với cậu ta một bữa”

Văn Lĩnh tạm dừng ngón tay đang lướt màn hình điện thoại, anh thoáng lặng im một lát mới nói, "Vậy tôi trước tiên gọi cho cậu ta một cuộc điện thoại. Tôi muốn ăn lê, anh bổ cho tôi một quả đi."

"Được." Lô Kinh Hồng quay đầu liếc nhìn vẻ mặt của anh, hôn nhẹ lên má anh, đứng dậy đi vào phòng bếp bổ lê.

Văn Lĩnh nhìn anh đi rồi liền đem ánh mắt dời đến điện thoại di động, tầm mắt đảo qua vô tình nhìn thấy trên bàn trà thủy tinh hai tầng có một quyển sách, mặt bìa nhìn có chút quen mắt, anh cầm lên thấy lại là một quyển sách liên quan đến y học, anh lật xem bên trong, phát hiện trang sách đều có dấu hiệu của việc thường xuyên được đọc, còn có kèm theo một ít chú thích gắn gọn.

Lô Kinh Hồng xem mấy cái này để làm gì? !

Đang lúc Văn Lĩnh khó hiểu thì Lô Kinh Hồng trong tay bưng một đĩa lê đi tới, nhìn thấy quyển sách anh cầm trong tay có hơi chút ngượng ngùng nở nụ cười, "Chú thích bên trong có thể không đúng, em biết là tôi đối với y học cũng không phải quá hiểu biết mà."

Văn Lĩnh cau mày nhìn hắn, "Tại sao anh lại đọc cuốn sách này?"

Lô Kinh Hồng đặt đĩa lê trong tay xuống trước mặt anh, dường như không cảm nhận được giọng điệu không vui của anh, ánh mắt mang theo vài phần ý cười, chân thành nói , "Bởi vì tôi muốn biết thêm về em a, nhưng mà em cũng không muốn nói với tôi, tôi cũng chỉ có thể bí mật nghiên cứu. Tuy rằng tôi đối với phương diện y học gì đó không quá hứng thú, nhưng mà em lại là thầy thuốc, nghĩ như vậy tôi lại tình nguyện xem quyển sách này."

Nhìn thấy Văn Lĩnh không phản ứng, y lại hỏi một câu, "Em có quyển sách nào đáng đề cử một chút không?"

Một sự thờ ơ và nhiệt tình trái ngược nhau hiện lên trong mắt Văn Lĩnh, anh đứng lên, đưa tay vuốt ve vùng bụng rắn chắc của Lô Kinh Hồng một cách gợi cảm qua lớp áo phông làm bằng vải bông trắng tinh, khóe môi gợi lên nụ cười, "Sách có thể đợi lát nữa lại xem, hiện tại có một việc khác càng quan trọng hơn."

Lô Kinh Hồng có khuôn mặt và dáng người tốt như vậy , chia tay pháo không thể không đánh.

( pháo là kiểu lăn giường:>)