Chương 1: Muốn ngươi báo ân ngay hôm nay!

THÔNG BÁO CỦA EDITOR:



Đây là bản edit cũ mình không đăng tiếp nữa, do không xóa được nên mình chỉ có thể tạm ngưng thôi.

Mọi người xem bản mới nha. VUI LÒNG ĐỪNG XEM BẢN NÀY!!!

Bản mới mình đăng cùng tên như bản này luôn, mọi người tìm theo tên truyện hoặc tên tác giả là ra nhé!

Xin cảm ơn!

___________

"Sầm sầm sầm —— "

Ngoài điện truyền đến một hồi tiếng đập cửa mãnh liệt, Lý Doãn Ninh núp ở trong tủ quần áo, toàn thân run lên, tay chân lạnh buốt.

Tiếng cười dâʍ đãиɠ của hai nam nhân từ xa xa truyền vào trong tai nàng.

"Khóa chặt thế này, tiểu công chúa Lý gia kia khẳng định đang trốn ở bên trong..."

"Nghe nói công chúa này vừa trắng vừa mềm lại thuần khiết, nếu có thể ngủ nàng ta hai lần, cũng không uổng công ông đây liều chết liều sống chiến tranh vài năm..."

"Khà khà thằng này! Được lắm, nói vài câu đã làm huynh đệ ta cứng ngắc..."

Lý Doãn Ninh nghe những thứ ô ngôn uế ngữ này, ôm đầu gối cuộn thân thể thành một đoàn nho nhỏ, nước mắt rơi xuống như hạt ngọc, nàng không dám phát ra một chút thanh âm nào.

Triều Trần đã mất, Tân đế đánh vào, nàng từ lá ngọc cành vàng phía trên cao lưu lạc thành công chúa mất nước ai cũng có thể giày xéo...

Đám cung nữ cùng ma ma đều trốn, đối mặt với phản quân khí thế hung hăng, ai có thể cứu nàng, ai dám cứu nàng?

Lý Doãn Ninh nắm chặt kim trâm trong tay, nếu làm không được cá chết lưới rách, vậy...

"Cạch" một tiếng, cửa bị phá ra rồi!

Trong điện hai người đi tới, bước chân âm vang, giáp sắt kêu loảng xoảng, bọn hắn dùng đao kiếm đâm xuyên từng ngóc ngách âm u trong phòng, ý đồ tìm kiếm tung tích của nàng.

Lý Doãn Ninh ngừng thở, cắn chặt môi dưới, không dám động đậy.

"Grắc...", một đoạn thân kiếm sáng như tuyết đâm vào từ bên ngoài tủ, lướt qua vai phải nàng.

"Tiểu công chúa, mau ra đây!" Một giọng nam thô ráp hô to.

Lý Doãn Ninh nhắm mắt lại, nước mắt im ắng chảy xuống, tay nắm chặt kim trâm thật chặt.

"Đàn bà thúi, đừng có cho mặt mũi mà còn không thèm nhận!"

Tên còn lại giống như nổi giận, một kiếm bổ cửa tủ ra, Lý Doãn Ninh giơ kim trâm lên chọc vào trong cổ, lại bị người tay mắt lanh lẹ một chân đá vào cổ tay.

Cây trâm rơi mất, nàng bị bọn hắn túm tóc kéo ra.

"Người nhỏ nhưng gan không nhỏ nhỉ, muốn chết sao?" Một tên béo trong số đó nắm cằm Lý Doãn Ninh dò xét, trong mắt bắn ra ánh sáng tham lam, "Muốn chết cũng phải để hai huynh đệ bọn tao sướиɠ rồi hẵng chết."

"Cầu ngươi, van cầu các ngươi..." Nước mắt Lý Doãn Ninh rơi trên tay gã béo, cầu khẩn nói đạo lý, "Hoàng huynh ta nhường ngôi, Tân đế nói không được động vào Hoàng tộc..."

"Không gϊếŧ Hoàng tộc các ngươi, cũng không nói không thể coi trọng đám nữ nhân Hoàng tộc các ngươi." Một tên gầy tiếp lời, vừa nói vừa sắp bắt đầu bới cổ áo Lý Doãn Ninh ra, "Ông đây nghẹn quá lâu!"

"Ngươi thả ta ra!" Lý Doãn Ninh dùng cả tay chân giãy giụa, gã gầy không kiên nhẫn được nữa, từ giữa hông móc ra một cái bình sứ, mạnh mẽ đút toàn bộ thuốc bên trong cho nàng.

"Ngươi cho nàng ăn cái gì?" Tên mập hỏi.

"Thần Tiên Tán." Gã gầy âm hiểm cười cười, "Liệt nữ cũng phải biến thành da^ʍ phụ."

Hai người tiến lên cùng nhau lột kéo quần áo Lý Doãn Ninh.

Lý Doãn Ninh lẳng lặng nằm yên trên mặt đất, dược hiệu khiến thân thể nàng mềm yếu vô lực, như con cá nằm trên thớt gỗ, chỉ có thể ưỡn cái bụng lên, mặc người chém gϊếŧ.

Phút chốc, ngoài cửa nổi lên một trận gió, một nam nhân mặc quần áo Tướng Quân chậm rãi bước lên bậc thang, Lý Doãn Ninh giống như đang ở trong bóng tối mênh mông nhìn thấy một đường ánh sáng rạng đông, nàng ngẩng cổ, kiệt lực cao giọng kêu to: "Cứu ta, nhanh cứu ta với —— "

Hai người đang động tác không rõ vì sao Lý Doãn Ninh đột nhiên kích động, gã gầy đè cổ của nàng xuống, "Ngươi cho dù có kêu nát yết hầu cũng không ai tới cứu ngươi!"

Tên béo men theo ánh mắt Lý Doãn Ninh nhìn ra ngoài, sợ tới mức đặt mông ngồi dưới đất, bối rối bò lên, quỳ xuống về phía người tới, "Vân, Vân Tướng Quân..."

Gã gầy vội vàng quấn quần áo, dập đầu xuống đất, "Tướng Quân."

Nam nhân nhìn lướt qua hai tên binh sĩ quỳ xuống đất, nhàn nhạt nói: "Cút."

Hai người xin tha rời đi, xong việc không quên đóng cửa.

Lý Doãn Ninh sửa sang quần áo tóc tai lộn xộn, mạnh mẽ chống người ngồi dậy, đè nén nóng rực khác thường trong thân dưới, "Tạ tướng quân."

Lời nói mới ra miệng, nàng che miệng lại, tiếng nói kiều mị dinh dính, không giống nói lời cảm tạ, giống như... Câu dẫn.

Nam nhân ngưng mắt nhìn nàng một lát, cất bước đi đến trước mặt nàng, chậm rì rì gõ vỏ kiếm, hỏi: "Ngươi định cám ơn ta như thế nào?"

Lý Doãn Ninh sững sờ.

Nàng vốn chỉ nói lời khách khí, không nghĩ tới đối phương tích cực như vậy. Trong đầu nhanh chóng chuyển động, Tướng Quân họ Vân trẻ tuổi dưới trướng Tân đế chỉ có một vị, đích công tử Vân gia ở U Châu —— Vân Dịch.

Vân Dịch này, nghe hoàng huynh nói, là một vị tướng dũng mãnh thiện chiến dưới tay Tân đế, trên sa trường có danh xưng "Lãnh Diện Diêm La", dễ hiểu hơn chính là gϊếŧ người không chớp mắt. Lý Doãn Ninh còn từng nghe tin tức lưu truyền ở dân gian, Vân Dịch vì du͙© vọиɠ của bản thân mà sát hại thứ đệ và thứ mẫu.

Loại người xấu xa máu lạnh vô tình, không chút nào nhân tính này, nàng không muốn dính vào quan hệ với hắn một chút nào.

Lý Doãn Ninh nuốt một ngụm nước bọt, giương mắt trộm dò xét hắn, kính cẩn nói: "Ân tình của Tướng Quân, ngày sau nếu có cơ hội, Doãn Ninh sẽ kết cỏ ngậm vành, dũng tuyền tương báo." Nàng chưa đồng ý hắn cái gì, chỉ dùng ngôn từ nho nhã để ứng phó.

**Kết cỏ ngậm vành(Kết thảo hàm hoàn): Đền ơn trả nghĩa cho người từng cứu giúp mình

Dũng tuyền tương báo: Trong lúc khó khăn có nhận được một ân huệ nhỏ của ai đó thì cũng nên đền đáp gấp đôi

Vân Dịch nhẹ cau mày, giống như bất mãn đối với câu trả lời của Lý Doãn Ninh, giơ mũi nhọn vỏ kiếm lên, bách nàng hất cằm, "Nếu như ta muốn ngươi báo ân ngay hôm nay thì sao?"