Chương 5.2

Tựa hồ là nghe thấy tiếng Hạ Giáng chửi thầm, Thương Cảnh lông mi chớp chớp, mắt he hé mở ra.

Hạ Giáng giống như ăn trộm, lập tức thu hồi móng vuốt trên tay cậu về, dùng chút sức chọt mặt cậu, "Dậy, nấu cơm mau."

Thương Cảnh ngốc ngốc bò từ trên giường dậy, cả đêm qua cậu nằm mơ, phải giặt quần áo, nấu cơm cho Hạ Giáng, còn quỳ rạp trên mặt đất lau nhà, eo đau, bụng đau.

Trong mộng, cậu không chút tôn nghiêm mà hề hề kêu, "Ô ô ô lão công, nhà quá lớn, em dọn không xong, cho em nghỉ một lát đi."

Mà ở trong mộng, Hạ Giáng bắt chéo chân ngồi ngoài sân uống cà phê, nghe thấy lời khẩn cầu của cậu chỉ lạnh lùng cúi xuống, tay nhéo khuôn mặt cậu nói: "Không làm xong thì không được ăn cơm."

Hiện thực cùng trong mộng giống nhau a, Thương Cảnh chui đầu vào bụng Hạ Giáng: “Lão công —— em không muốn nấu cơm.”

Nói xong, miệng vết thương trên đầu đυ.ng trúng bụng Hạ Giáng đau đến giật mình. Thương Cảnh che lại đầu, hoàn toàn tỉnh táo. Cứu mạng, cậu vừa rồi mới nói cái gì?

Hạ Giáng cứng đờ, bàn tay cương cứng, không thể kịp thời đỡ lấy Thương Cảnh, chỉ có thể nhìn Thương Cảnh lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, đem miệng vết thương nhích lại gần.

Lại kêu anh là lão công.

Thực là để không phải nấu cơm thì cái gì cũng dám kêu đúng không? Da mặt để ở đâu?

Thương Cảnh che đầu lui về phía sau, trong lúc nhất thời không thể phỏng đoán đến tột cùng đây là sự thật hay cậu vẫn còn trong mộng.

Bình thường cậu sẽ không đem mộng làm thực, nhưng mà biểu hiện của Hạ Giáng mặt lạnh tim cứng, cùng trong mộng không có chút nào khác biệt.

Nguyên bản chỉ là nhìn nhật kí để tưởng tượng kiếp liếʍ cẩu, ngay lập tức liền có ví dụ sống động minh hoạ. Cảm xúc có chút thăng cấp, bắt đầu tức giận. Thương Cảnh thở phì phì, một tay đẩy Hạ Giáng ra, hít thở không thông, cậu tự nhiên kêu anh ta là lão công.

Hạ Giáng nhìn tên hai mặt Thương Cảnh tức đến nghiến răng. Có việc liền lấy lòng, không có việc liền ngạo kiều, khiến người khác bực bội.

“Tỉnh?”

“Vâng."

Hạ Giáng: “Thay quần áo.”

Ánh mắt anh liếc chỉ vị trí đống quần áo mới, kiềm chế tâm tình muốn đem người trước mặt ra đánh mông một trận, cầm cái gối che lại cái đùi trơn bóng của cậu, hít sâu một hơi, đi ra ngoài.

Thương Cảnh kéo mở rèm cửa, nhìn lại trên cơ thể mình xuất hiện thật nhiều vết bầm tím, phảng phất giống như trong mộng bị người bạo hành.

Nếu không biết mình mới bị tai nạn giao thông, có khi cậu lại tưởng mình bị Hạ Giáng đánh cũng nên. Cậu niết niết khuôn mặt, nghĩ thầm, mình quả thực là người ngay thẳng, gặp phải người có chút tâm nhãn, liền nhân lúc này chụp hình lại, vu khống Hạ Giáng gia bạo.

Thương Cảnh chậm rì rì rửa mặt, muốn cậu đi nấu cơm à, chờ nhịn đói đi hen.

Mở túi quần áo do Lâm Lâm mang tới, quả nhiên làm theo lời cậu căn dặn, hơn phân nửa là quần đùi cùng áo cộc tay.

Oa, còn có bốn hộp qυầи ɭóŧ mới!

Lâm tỷ quả đúng là người tốt.

Thương Cảnh đem qυầи ɭóŧ mở ra ném vào máy giặt, sau đó cho thêm quần đùi vào.

Xấu hổ chính là, qυầи ɭóŧ cùng quần đùi dài gần bằng nhau, vừa nhấc chân lên liền lộ ra hoạ mi nhỏ. Thương Cảnh khẽ liếc mắt nhìn sang quần dài ở phía bên kia, cắn môi, đem qυầи ɭóŧ cuộn ngắn lên một khúc.

Nếu được trọng sinh quay trở lại ngày đầu tiên gặp Hạ Giáng, nhất định phải bất động thanh sắc mà khiêu chiến quyền uy của anh ta.

Lúc Thương Cảnh ra khỏi phòng, Hạ Giáng đã nấu xong một nồi sủi cảo đông lạnh, mùi hương thịt heo cùng nấm hương, măng khô ngập tràn phòng bếp.

Woa, cơ thể nhanh chóng vọt đến, cậu yêu thích nhất là sủi cảo nước.

Hạ Giáng ngồi ở đầu bàn ăn, chén sủi cảo trước mặt đã ăn được một nửa.

Thương Cảnh tự giác lấy ra chén đũa, dùng cái muỗng múc sủi cảo ra, múc trúng một muỗng da nhân tách rời, thịt rớt hết ra ngoài..

“……”

“Vì sao sủi cảo của anh lại đẹp như vậy?”

Hạ Giáng: “Bởi vì tôi múc ra trước, phần còn lại trong nồi do cậu khuấy đảo nên da nhân tách nhau ra."

Vốn dĩ thật ra là nấu quá lửa làm trầy da sủi cảo, anh được thể dậu đổ bìm leo.

Thương Cảnh khuấy nồi sủi cảo lên, múc ra được một chén toàn da.

Cậu ngồi xuống đối diện Hạ Giáng, càng nhìn càng thấy giống như Hạ Giáng múc cho mình sủi cảo đẹp, cố ý đem phần da dư ra để lại trong nồi cho cậu.

"Có phải anh khuấy đảo lên rồi đúng không?"

Hạ Giáng thản nhiên nói: "Đúng vậy."

Thương Cảnh trợn mắt há hốc mồm, cư nhiên còn thừa nhận!

Trên thế giới như thế nào vẫn còn tồn tại dạng nam nhân ác liệt như vậy!

Chuyên chọn thời điểm lão bà bị tai nạn giao thông để khi dễ!

Hạ Giáng thời điểm nấu xong mới biết được, nguyên lai sủi cảo sau khi cho vào nồi thì không cần quấy, trực tiếp chờ nó nổi lên là có thể vớt ra, uổng phí công anh canh giữ liên tục bên nồi không ngừng khuấy đảo.

Anh cũng có thể nấu lại một nồi, nhưng vì lý do gì mà anh phải hầu hạ bạn trai cũ như hầu hạ tổ tông?

Có thể ăn là được rồi.