Chương 1: Đấu Giá (1)

"Bây giờ sẽ bán đấu giá vật phẩm số 6, là vật tư hiếm có ở căn cứ A, sau đây xin mời mọi người quan sát..."Keng, leng keng.

Ở phía sau hậu trường không có một chút ánh sáng, chàng trai áo xanh bị bắt cuộn tròn người ở giữa cái l*иg sắt thật lớn, hai chân hắn bị trói bởi xiềng xích, chỉ cần hơi cử động một chút liền phát ra tiếng leng keng rung động.

Trên cần cổ trắng nõn là vòng cổ đen tuyền trông cực kỳ bắt mắt, chỉ cần hắn có chút hành vi phản kháng nào sẽ bị điện giật phát ra từ chiếc vòng.

Không chỉ có như thế, dụng cụ rọ mõm chỉ dùng cho hung thú cũng xuất hiện trên người chàng trai, chiếc rọ màu đen bạc ở trên mặt chàng trai lại ngoài ý muốn mà mang đến một chút cảm giác dụ dỗ chết người.

Nhưng chỉ có nhân viên công tác biết, nếu không mang rọ cho thanh niên kia thì không biết được là liệu hắn có cắn loạn lên như chó điên hay không.

Vân Tích, toàn bộ căn cứ trong mạt thế đều công nhận hắn là "Chó điên".

Hắn vốn là người không có cảm giác đau đớn, hơn nữa còn tham gia thực nghiệm các hạng mục dị năng giả siêu việt, vốn nên được người người tôn kính. Thế nhưng hắn lại có tư tưởng phản nghịch mà cự tuyệt tham gia vào các căn cứ cao cấp, chỉ làm một đội viên cho mội tiểu đội bình thường.

Mà tiểu đội kia cũng vì sự tồn tại của hắn mà bị mọi người sợ hãi, không ai lại không sợ cái người mà có thể một mình qua lại giữa đám tang thi, không sợ hãi những vết thương trí mạng, thẳng tay săn gϊếŧ quái vật không chớp mắt. Đã từng có lần hắn bị nghi ngờ là thể biến dị, nhưng bất kể dùng máy móc gì kiểm tra đo lường thì đều là kết quả bình thường.

Có người sợ hãi hắn, nhưng cũng có người thèm khát hắn.

Sợ hắn ở đội ngũ của người khác gây bất lợi cho mình, rồi lại mong muốn ôm được vị đại thần như vậy vào đội ngũ, để hắn ra sức làm việc vì mình.

Vì thế, mấy năm qua, Vân Tích nhận được lời mời gọi nhiều không đếm xuể, lợi ích mang lại càng làm cho người ta hoa cả mắt, đáng tiếc hắn lại không đáp ứng bất kỳ ai.

Cứ như vậy, hắn vừa cùng đội ngũ của mình cắt đứt vào buổi tối, đã có người sớm thèm nhỏ dãi hắn bày kế bắt trói hắn mang đến đại hội đấu giá một năm một lần, để kiếm lấy một cái giá cao.

Nghe nói vì để trói hắn, đã phải dùng đến mười vị dị năng giả cao cấp mới thành công được.

Đối với việc này, Vân Tích chỉ cười.

"Một đám ngu ngốc, nếu ta mà không muốn, bọn họ cho rằng có thể gặp được ta", Vân Tích nhếch môi, đứng dậy dựa vào trên l*иg sắt có tồn tại dòng điện chạy quanh, "Tiếp theo liền đến lượt ta đi, sẽ là ai chán sống mà muốn mua ta đây nhỉ?"

Đúng vậy, dựa vào tố chất cơ thể của hắn, hoàn toàn có thể tránh thoát khỏi các công kích đó, chẳng qua hắn không làm vậy. Vân Tích trời sinh tính tình ham chơi, trước đây đội trưởng còn thường xuyên răn dạy hắn một chút. Bây giờ, hành vi của mấy kẻ lãnh đạo này trong mắt hắn chỉ là một chút thú vui nhận được trong lúc nhàm chán mà thôi.

Hắn chỉ muốn biết, trong mắt người khác, bản thân mình cuối cùng đáng giá bao nhiêu tích phân mà thôi.

(Chú thích: ở thời kỳ mạt thế, tiền bạc gần như không có giá, chủ yếu dựa vào tích phân có được từ gϊếŧ quái vật hay làm nhiệm vụ mà thôi)

...

"Mau lên, đến lượt số 7, mau đẩy l*иg sắt lên."

"Hình như hắn còn chưa có tỉnh, có phải chúng ta tiêm quá nhiều thuốc mê hay không?"

"Quản hắn làm gì, không tỉnh là tốt nhất, nếu là tỉnh lại có khi chúng ta còn không giữ được cái mạng nhỏ này."

Giữa một hồi bàn tán xôn xao, Vân Tích vốn đang giả bộ ngủ thoáng mở mắt ra quan sát, xích sắt dưới chân bị xóc nảy mà vang lên tiếng va chạm leng keng. Hắn dần dần bị đẩy lên đài, tầm mắt bị bao trùm bởi một tấm vải đỏ.