Chương 1: Anh ấy không yêu tôi

Chương 1: Anh ấy không yêu tôi

Rượu Brandy vừa chưng rất cay, nồng và ít thơm, cần được ủ trong thời gian dài để có thể có thể có được màu sắc từ gỗ sồi và và hương gỗ, trải qua phản ứng xong hương thơm mới trở nên thuần túy, dần ngả màu nâu vàng.

Đáng tiếc anh là một cái bình thất bại.

Anh không thể ủ được Triệu Thanh Tư.



Nguyên Anh vào phòng sinh đã quá 32 giờ.

Thư ký Chu vừa mới gọi điện thoại báo cho anh biết công ty đã bị chính phủ niêm phong.

Sắc mặt Nguyên Anh vẫn không hề thay đổi, giống như anh không hề quan tâm đến công ty mà mình đã dồn hết tâm huyết vào.

Hiện tại trong lòng anh chỉ có một người.

“Anh ấy, đến rồi sao.”

“...”

Khuôn mặt ông chủ không một chút máu, ánh mắt tràn đầy hy vọng khiến thư ký không nỡ nhìn thêm.

Anh ta quay đầu lại rồi nói: “Không có.”

Nguyên Anh dùng hết sức để ngẩng đầu lên, cuối cùng nằm trở lại.

Đôi mắt lạnh băng tràn đầy tuyệt vọng.

Triệu Thanh Tư, anh thật sự rất hận tôi nhỉ.

Hai đùi bị đỡ lên, có thứ gì đó đang chảy ra, dường như nó rất nóng nhưng cũng rất lạnh, anh đã không còn cảm thấy đau đớn nữa nhưng vẫn có hơi sợ hãi.

Hình như anh sắp chết rồi.

Phần bụng nhô cao cản tầm nhìn của Nguyên Anh, anh không nhìn thấy vẻ mặt của bác sĩ dần trở nên bối rối sợ hãi.

“Tử ©υиɠ không thể co thắt, máu chảy ra quá nhiều… Chuẩn bị cấp cứu! Tiếp tục gọi cho Alpha hỗ trợ sản phu! Gọi anh ta nhanh đến đây, sản phu sắp không chịu được nữa rồi!”

“Vâng!” Thư ký Chu lau nước mắt, cầm điện thoại gọi cho Triệu Thanh Tư.

Cùng lúc đó, cao ốc đối diện công ty nhà họ Nguyên.

Triệu Thanh Tư đứng bên cửa sổ nhìn công ty Nguyên Anh bị phong tỏa, hắn nhịn không được mà nhếch môi cười cực kỳ sung sướиɠ!

Cuối cùng công ty họ Nguyên cũng sụp đổ rồi…

Cuối cùng hắn cũng không cần chịu đựng sự khống chế của người kia nữa, thứ tình cảm buồn nôn đến mức khiến người ta tình nguyện xuống địa ngục chứ không muốn yêu đương!

Lại một cuộc điện thoại gọi đến.

Là người của Nguyên Anh gọi.

Hắn cúp máy không chút do dự.

Cảm giác vui mừng không thể tả khiến hắn muốn ngâm nga.

Tự do, trả thù, thoải mái!

Trước đó hắn đã nghe một lần, đối phương khóc lóc cầu xin hắn đến bệnh viện thăm Nguyên Anh, còn nói cái gì mà bây giờ Nguyên Anh khó sinh, sắp chết rồi.

À.

Lại là cạm bẫy, âm mưu!

Hắn sẽ không bị mắc lừa nữa, càng sẽ không mềm lòng đối với người nọ.

Hắn tự thưởng cho mình một ly rượu Brandy, uống một ngụm xong mát lạnh ngọt ngào, từ phổi đến linh hồn đều vui sướиɠ.

Hắn đi đến bên cửa sổ, nhìn người đến người đi trước cửa công ty họ Nguyên mà cung kính giơ ly rượu lên.

Cuối cùng nở nụ cười đầy lạnh nhạt.

“Chết là tốt nhất.”

Tiếng dụng cụ lạnh băng truyền vào tai Nguyên Anh.

Mồ hôi đổ đầy khiến anh không thể nhìn thấy rõ cảnh tượng trước mặt.

Các bác sĩ đều bận rộn, thư ký Chu mặc đồ phòng hộ đứng ở gần nhất, đôi mắt đỏ ngầu.

Anh yếu ớt cười một tiếng.

“Đừng khóc, không sao đâu.”

Anh an ủi cho dù công ty có sụp đổ thì vẫn đi theo anh ta.

Cuối cùng thư ký Chu nhịn không được mà che miệng lại, im lặng khóc nấc lên, nước mắt tuôn rơi.

“Rốt cuộc khi nào bạn đời của sản phu mới đến?! Không có pheromone của bạn đời trấn an cổ vũ thì cậu ấy không có sức lực được! Omega phân hóa cao như cậu ấy còn yếu ớt hơn Omega bình thường gấp trăm lần! Nếu không sinh ra được… Không sinh ra được… Ghê tởm!”

Sau khi Omega trải qua kỳ phân hóa cao thì năng lượng rất lớn, mạnh không khác gì Alpha cùng cấp.

Nhưng sau khi mang thai sẽ rơi vào kỳ suy yếu nhất.

Bọn họ sẽ chống đỡ, chỉ số tinh thần và năng lượng cơ thể đều sẽ hạ thấp xuống mức có thể duy trì sự sống, tình huống này chỉ cần đổ máu thì cũng có thể mất mạng.

Bởi vậy lúc sinh con không thể mổ, chỉ có thể sinh theo kiểu truyền thống, độ nguy hiểm cực kỳ cao.

Ở tình huống bình thường thì Omega phân hóa cao cũng sẽ không chọn thụ thai, thậm chí để bảo đảm hơn thì bọn họ sẽ định sẵn với bạn đời rằng sẽ không quan hệ thể xác.

Trong lịch sử cận đại Liên bang cũng chỉ có một số Omega phân hóa cao thành công vượt qua kỳ sinh đẻ.

Bọn họ đều đi cùng bạn tình của mình, hấp thụ pheromone của bạn tình, từ đó kí©h thí©ɧ năng lượng tiềm ẩn sâu bên trong cơ thể, cố gắng vượt qua ải sinh tử.

Những người sinh con một mình như Nguyên Anh đúng là muốn đi tìm cái chết!

“Bác sĩ, mấy người yên tâm… Tôi đã ký… giấy cam kết không truy cứu trách nhiệm.” Nguyên Anh khó khăn nói.

Thật ra lúc anh cưỡng chế Triệu Thanh Tư bắn tinh vào trong tử ©υиɠ thì cũng đã đoán trước mình sẽ có ngày hôm nay.

Bác sĩ cáu gắt nói: “Tại sao anh ta còn chưa tới? Anh ta không biết nếu cậu cứ như vậy thì sẽ chết sao!”

“Anh ấy không yêu tôi.”

Nguyên Anh suy nghĩ một lúc rồi từ tốn nói.

Bác sĩ sửng sốt.

Trong phòng sinh im lặng như tờ.

Mùi máu tươi nồng đậm như xộc vào phổi từng người một.

Tất cả mọi người đều cảm nhận được sự bi thương nặng nề không thể tả.

Mùi hương hoa anh đào nhàn nhạt dần khô héo, tản ra trên người Nguyên Anh.

Ngày càng ít đi.

Cơ thể anh dần khô tàn.

Một khi pheromone của anh cạn thì sẽ tử vong.

“Anh Nguyên…”

Cuối cùng thư ký Chu chịu không nổi nữa, quay lưng lại khóc lớn lên.

“Đáng tiếc là cha con chưa thấy con.” Nguyên Anh ảm đạm nở nụ cười, anh đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng tròn ủm.

Một lần, hai lần…

Anh an ủi đứa con chưa chào đời của mình.

Đôi mắt tràn ngập vẻ dịu dàng và cương quyết của một người mẹ.

“Tôi sống không nổi rồi.”

“Mổ đi, đưa đứa nhỏ… ra ngoài.”