Chương 11

"Tao..." Bị con trai nói như thế trước mặt người ngoài, Lâm Nguyên Long nghẹn đỏ mặt, thể diện có chút giữ không nổi.

Nhưng trước mặt Tinh Ngộ lại không tiện phát tác, chỉ có thể tạm nhẫn nhịn, định đợi sau khi về nhà lại cho Lâm Lạc biết tay.

Thằng nhóc Lâm Lạc này quả thực muốn lật trời rồi, lại dám cầm chai bia đập ông ta.

Lâm Nguyên Long mơ hồ thấy trên đầu đau đau, sờ lên trên đầu, lại sờ tới một tay đầy máu, nhìn thấy ánh mắt Lâm Lạc càng thêm thâm trầm.

"Nói không nổi nữa?" Lâm Lạc thế nhưng chả sợ ông ta, cong khoé môi "Tinh tiên sinh, làm phiền ngài, cứ chặt tay ông ta đi."

Người đàn ông tóc dài có chút ngoài ý muốn liếc nhìn Lâm Lạc, hứng thú trong mắt càng đậm.

Tinh Ngộ hơi hơi gật đầu.

Rất nhanh, ngoài phòng bao bước vào 3 vệ sĩ.

3 người vệ sĩ này, ai cũng là người đàn ông vạm vỡ cao trên 1m8, lớn lên khôi ngô cường tráng, chỉ cần đứng ở nơi đó liền khiến người cảm thấy vô cùng ngột ngạt.

"Ê, chúng mày đừng có tới đây!" Lâm Nguyên Long có chút hoảng, lùi về sau một bước: "Đây là xã hội được cai trị bởi pháp luật! Lại tới đây tao sẽ báo cảnh sát đấy!"

Thế nhưng không ai để ý đến ông ta, không nghe thấy lời cảnh báo của Lâm Nguyên Long, trong đó hai vệ sĩ động tác nhanh nhẹn dứt khoát một trái một phải kẹp lấy ông ta.

Người thứ ba thì kéo tay Lâm Nguyên Long lại, đặt lên bàn trà, ngẩng đầu hỏi Tinh Ngộ:

"Ông chủ, là chặt ngón tay ông ta hay cả cánh tay?"

Người đàn ông tóc dài đó chỉ sợ thiên hạ chưa loạn, cười chen lời: "Cả cánh tay đều chặt đi. Đến cả đồ của trẻ nhỏ đều trộm mất, lấy tiền mồ hôi xương máu của vợ đi đánh bạc, cái tay này còn lưu lại làm gì?"

Tinh Ngộ nhìn về phía Lâm Lạc.

"Không, không được...Nặc Nặc, Nặc Nặc mày không thể!" Lâm Nguyên Long liều mạng giãy giụa nhưng phí công, triệt để hoảng hốt "Tao là bố mày, mày nếu như chặt tay tao rồi, ai nuôi mày?"

"Dù sao ông cũng có nuôi tôi đâu, đều là mẹ tôi nuôi tôi." Lâm Lạc liếc nhìn ông ta "Đến cả ông cũng là mẹ tôi nuôi."

Trong lòng Lâm Lạc thật ra có chút lo lắng bất an, không rõ rằng đây là muốn chặt thật hay giả vờ chặt.

Về mặt lý thuyết, cậu thật sự rất muốn chặt tay Lâm Nguyên Long, nhưng cũng chỉ là nghĩ mà thôi...Sự việc tàn bạo như thế, cậu không có làm được.

Hơn nữa, cũng không biết liệu có mang lại phiền phức cho Tinh Ngộ hay không.

Trong tay vệ sĩ cầm con dao, giơ lên cao, mắt thấy chuẩn bị hạ xuống.

"Đừng đừng đừng, tôi sai rồi, tôi sai rồi!" Lâm Nguyên Long nhắm mắt hét lớn.

Sắp tai vạ tới nơi, ông ta cũng không cứng rắn tức giận nổi, liều mạng muốn rút tay về.

Nhưng ấn giữ ông ta là ba vệ sĩ được huấn luyện chuyên nghiệp, cho ông ta dùng hết sức bú sữa mẹ cũng không có di chuyển được một phân.

Ông ta không hề có cốt khí nguyên tắc cúi đầu nhận sai: "Nặc Nặc, xin lỗi, tao sai rồi, sau này tao sẽ không lấy đồ mày nữa! Tao nhưng là bố mày, mày mau bảo họ buông tay! Tao sẽ không lại lấy đồ mày nữa!"

Vệ sĩ dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến Tinh Ngộ.

Tinh Ngộ hỏi: "Ông về sau thật sẽ không lấy đồ của Lâm Nặc nữa?"

"Không lấy nữa không lấy nữa" Lâm Nguyên Long vội vã đảm bảo "Tuyệt đối không lấy nữa."

Tinh Ngộ: "Nếu như lại phạm phải...."

"Tôi sẽ tự chặt tay của mình!" Lâm Nguyên Long lập tức đáp.

Tinh Ngộ nhẹ cười một cái, gật đầu: "Tốt, đây là ông nói, nếu như đổi ý, sẽ không chỉ đơn giản là chặt tay đâu. Hiểu rồi chứ?"

"Hiểu rồi, hiểu rồi." Sau lưng Lâm Nguyên Long đều là mồ hôi lạnh, mặt bị doạ trắng bệch, giờ khắc này bảo ông ta bảo đảm cái gì ông đều sẽ đồng ý.

Nhưng hiệu quả của sự bảo đảm thì không nhất định.

Tinh Ngộ hất hất cằm, ý bảo vệ sĩ buông tay.

Sau khi được thả ra, Lâm Nguyên Long lòng vẫn còn sợ hãi nhu nhu bả vai đau nhức của mình, mắt nhìn Tinh Ngộ có nhiều thêm vài phần sợ sệt.

"Ông trước lui ra đi." Tinh Ngộ nói "Tôi vẫn còn lời muốn nói với Lâm Nặc."

Lâm Nguyên Long miễn cưỡng cười cười: "Được....vậy tôi đi."

Ông ta một khắc cũng không muốn đợi, nói xong liền xoay người rời đi, trước khi đi nhanh chóng liếc mắt nhìn Lâm Lạc như có điều muốn nói.

Không còn Lâm Nguyên Long, trong phòng cuối cùng cũng coi như yên tĩnh.

Nhưng Lâm Lạc lại vẫn còn xị mặt ra, Tinh Ngộ cười hỏi: "Làm sao, vẫn còn không vui?"

Lâm Lạc cũng không nhìn anh, chỉ nhìn chằm chằm hướng Lâm Nguyên Long rời đi, nhíu mày:

"Nhìn thấy ông ta lìền phiền."

Tinh Ngộ: "Vậy để tôi khiến ông ta biến mất?"

"?" Lâm Lạc bị doạ giật mình.

"Đùa thôi." Tinh Ngộ cười lên "Tôi cũng không phải là □□(1), làm gì có chuyện có thể động cái là xuống tay gϊếŧ người, chỉ là hù doạ ông ta thôi."

Lâm Lạc buồn bực một chút, thấp giọng nói: "Cảm ơn."

"Cảm ơn thì ngược lại không cần." Người đàn ông tóc dài lại nhân cơ hội mở miệng, bên môi lộ ý cười "Tôi thấy cậu đem mình tặng cho cậu ta khá là tốt đấy."

"Tinh Lan." Tinh Ngộ nhíu mày "Đừng có nói bừa, cậu ấy vẫn còn là đứa trẻ."

Người đàn ông tóc dài đó là bạn tốt của Tinh Ngộ, gọi là Lãnh Tinh Lan.

"Đứa trẻ?" Lãnh Tinh Lan cười ra tiếng, hỏi Lâm Lạc "Cậu thành niên chưa?"

"...." Lâm Lạc mím môi, nói láo "Chưa."

"Chưa á?" Lãnh Tinh Lan ngạc nhiên.

Lâm Lạc trợn trắng mắt: "Cần tôi lấy chứng mình thư cho anh xem không?"

Lãnh Tinh Lan vui vẻ: "Cậu đứa trẻ này, làm sao mà nói chuyện đều dữ dằn như thế? Lão Tinh, cậu từ chỗ nào nhặt được nhóc sói con này?'

Cũng không biết là ai nói chuyện miệng không đúng đắn, lòng Lâm Lạc nghĩ.

"Cậu ít nói hai câu đi." Tinh Ngộ thật sự phục cái đức tính gặp người liền trêu chọc hai câu của Lãnh Tinh Lan, đứng dậy nói: "Tôi trước đưa cậu ấy về nhà, cậu tự chơi đi."

"Ố, đưa về nhà." Lãnh Tinh Lan lại bắt đầu ồn ào "Bước tiếp theo nên làm gì?"

Lâm Lạc nhịn xuống xúc động muốn đấm người, cường điệu nói: "Chú này, tôi vẫn chưa thành niên."

"Chú? " Lãnh Tinh Lan biến sắc.

Sắc mặt Lâm Lạc thờ ơ: "Anh xem có vẻ lớn hơi tôi một đống tuổi, không gọi là chú thì gọi là gì?"

Đây là nói dối, Lãnh Tinh Lan nhìn qua cũng chỉ lớn hơn Lâm Lạc vài tuổi.

"Lớn hơn một đống?!" Lãnh Tinh Lan kinh hãi biến sắc.

A, anh ta thật ồn ào, trong lòng Lâm Lạc nghĩ, ngoái đầu nhìn Tinh Ngộ: "Không cần anh đưa, tôi tự về."

Tinh Ngộ: "Đều muộn thế này rồi..."

"Tôi đạp xe tới." Lâm Lạc nói.

" Vậy tôi tiễn cậu xuống tầng." Tinh Ngộ giải thích "Nơi này tương đối hỗn loạn, cậu một đứa trẻ ở chỗ này không an toàn, dễ gặp phải người xấu."

"Đợi chút!" Lãnh Tinh Lan kéo cổ tay Lâm Lạc "Khoan đi vội! Cậu nói rõ cho tôi, tôi chỗ nào trông già như thế?"

Tinh Ngộ vỗ tay Lãnh Tinh Lan: "Móng vuốt đừng có sờ loạn."

"Cậu cũng không phải là thích cậu ta, bao che như con thế làm gì?" Lãnh Tinh Lan không hiểu ra sao.

Tinh Ngộ quét mắt nhìn tay Lãnh Tinh Lan, lại nhìn người phụ nữ bên cạnh cậu ta, có ý ngầm ám chỉ: "Cũng không biết tay cậu vừa nãy sờ cái gì, đừng có chào hỏi lên người đứa trẻ người ta."

Nghe hiểu ra, Lâm Lạc phút chốc cảm thấy có chút buồn nôn.

"Đi thôi." Tinh Ngộ ôm lấy vai Lâm Lạc "Đưa cậu ra ngoài."

Lâm Lạc hạ vai, tránh thoát khỏi tay anh, ý là: Anh cũng đừng có sờ loạn.

Lâm Lạc kiếp trước tuy rằng chưa từng yêu đương cùng với con trai, nhưng chưa từng ăn thịt heo chả lẽ chưa từng thấy heo chạy?

Tinh Ngộ thoạt nhìn luôn có ý đồ quấy rối, vẫn là nên cách xa một chút.

Vô sự lấy lòng, phi gian tức đạo. (2)

Tinh Ngộ: "...."

Lãnh Tinh Lan nhìn có chút hả hê cười ra tiếng.

Hai người một trước một sau ra khỏi phòng, bước vào thang máy xuống lầu.

Lúc thanh máy di chuyển, Tinh Ngộ nhìn mắt Lâm Lạc vẫn còn vết máu bầm chưa tan, chủ động mở miệng:

"Bố cậu lúc nào cũng đánh bạc như thế, tạo rất nhiều gánh nặng cho mẹ cậu đi? Cậu nếu như không muốn ông ta đánh bạc nữa, tôi có thể mở miệng khiến sòng bạc thành phố Vân Hải đều cự tuyệt ông ta."

Lâm Lạc nghe xong, nghiêng đầu liếc anh, lại một lần nữa cường điệu:

"Chú ơi, tôi vẫn chưa thành niên."

Tinh Ngộ: "...."

(1): Chỗ này của tác giả là hai ô vuông luôn nên cũng không biết là gì =))

(2): Câu này nghĩa là: Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp.