Chương 15

Lâm Lạc nghe vậy xoa xoa con mắt, đổi hướng khác tiếp tục nằm bò xuống ngủ.

Này cũng không kì lạ.

Không đạt hạng nhất mới kì lạ.

Mặc dù cậu là hoạ sĩ nổi tiếng nhưng chưa bao giờ buông xuống kiến thức cơ bản, phác hoạ, kí hoạ, màu sắc, cậu kiếp trước thường xuyên kiên trì luyện tập, chưa từng gián đoạn.

So bì với mấy đứa trẻ mười mấy tuổi, này không phải là bắt nạt người à?

"Cậu làm sao vẫn còn ngủ?" Bạn cùng bàn kéo lỗ tai cậu rống to "Cậu thi được hạng nhất!"

Lỗ tai Lâm Lạc bị chấn động tới ong ong, màng nhĩ có chút phát đau.

"Cậu gào cái gì?" Cơn gắt ngủ của Lâm Lạc khá lớn, nhíu mày xoa xoa lỗ tai, lần này thì không ngủ nổi nữa.

Bạn cùng bàn hoàn toàn không nhìn ra sự không vui của cậu, vừa khϊếp sợ lại vừa khó tin, bắt lấy cánh tay cậu tiếp tục lắc:

"Cậu thi được hạng nhất á, thi tuyển sinh mỹ thuật được hạng nhất! Cậu chưa từng chân chính học qua vẽ, trời đất quỷ thần ơi, cậu đây chính là thiên tài! Cậu không phải thích nhất là vẽ tranh sao? Chúc mừng cậu!"

Bạn cùng bàn hình như còn cao hứng hơn so với bản thân cậu ta đạt hạng nhất.

Lâm Lạc bị sự hưng phấn của cậu ta lây nhiễm, bên môi cũng lộ ra nụ cười.

Bỏ tay của bạn cùng bàn đang đặt trên cánh tay mình xuống, không cho cậu ta lại lắc nữa, sau đó vỗ vỗ vai bạn cùng bàn:

"Cho cậu dính chút vận may, phù hộ cậu thi đại học đạt được thành tích tốt."

Buổi tối tự học này coi như không thành nữa.

Toàn bộ lớp học đều bùng nổ.

Thành tích của Lâm Lạc vẫn là đứng đầu cả lớp, thi một trường đại học trọng điểm hoàn toàn không cần phải nói nữa.

Nhưng ai cũng không biết rằng cậu lại còn có thể biết vẽ như thế, cậu chả hề giống những học sinh mỹ thuật khác đi tập luyện gì cả.

Vậy mà lại lặng yên không tiếng động đi tham gia thi tuyển sinh, còn đạt hạng nhất quay về!

Trong phát thanh, chủ nhiệm khối vẫn còn mang đầy ý cười khen ngợi Lâm Lạc, cổ vũ mọi người học tập theo cậu.

Đủ loại khen ngợi quá lời, khen tới mức Lâm Lạc tự mình cảm thấy có chút ngại.

Buổi tối tự học kết thúc liền có người chạy tới hỏi Lâm Lạc, cậu làm thế nào thi được hạng nhất vậy.

Lâm Lạc đương nhiên không có cách nào ăn ngay nói thật, chỉ có thể nói bản thân lợi dụng thời gian ngoài giờ học trộm luyện tập qua.

Nhưng cái này đương nhiên vẫn không cản được sự sợ hãi thán phục của mọi người.

Dù sao cũng là thi tuyển sinh mỹ thuật, lớp bọn họ cũng có vài học sinh mỹ thuật, liền có người nhắc tới thành tích của bọn họ.

"Đỗ Vũ Hàng không phải cũng là học sinh mỹ thuật à" Có người khe khẽ nói nhỏ "Cậu ta thi thế nào?"

"Không biết...Cậu ta nói bản thân phát huy không tốt, có lẽ thi cũng không được tốt lắm."

"Nếu như thi tốt, lúc nãy chủ nhiệm khối làm sao lại không nói tên cậu ta? Chắc chắn là thi không tốt rồi."

"Ha, ai bảo cậu ta ngày ngày mắt cao hơn đầu, cảm thấy bản thân xuất sắc, sau này muốn trở thành hoạ sĩ lớn giống như Lâm Lạc, kết quả còn không thi tốt bằng Lâm Nặc chúng ta."

Đỗ Vũ Hàng trong lớp cũng không quá hoà đồng, bởi vì cậu ta nói chuyện lúc nào cũng khó nghe.

Hiện tại cậu ta đang ở phòng vẽ luyện tập chuẩn bị cho kì thi cấp trường phía sau, không lên lớp, mọi người thảo luận về cậu ta càng không kiêng nể gì cả.

Nghe cuộc thảo luận của bạn cùng lớp, Lâm Lạc ngấm ngầm vì Đỗ Vũ Hàng mà thở dài.

Đỗ Vũ Hàng xem ra có vẻ là một đứa nhóc tương đối kiêu ngạo, nghe thấy thành tích của bản thân chắc chắn sẽ nhận sự đả kích lớn.

Nhưng thực ra hoàn toàn không cần thiết đâu, bọn họ không cùng một điểm xuất phát.

"Lâm Nặc! Lâm Nặc!"

Đang lúc cậu xuất thần thì nghe thấy ngoài cửa sổ có người gọi mình.

Lâm Lạc ngoái đầu nhìn qua, phát hiện ra là Ngũ Tử Huy.

Kể từ sau hôm bản thân hung dữ với cậu ta, Ngũ Tử Huy liền có chút ý tứ trốn tránh Lâm Lạc, không lại chủ động tìm cậu.

Lâm Lạc yên lặng mừng rỡ, không nghĩ tới cậu ta hiện tại lại qua đây.

"Ra ngoài, ra ngoài." Ngũ Tử Huy vẫy vẫy tay với Lâm Lạc.

Lâm Lạc nhếch người dậy, nhìn thấy Ngũ Tử Huy thần sắc phức tạp nhìn cậu, cuối cùng thở dài một hơi, lộ ra nụ cười:

"Chúc mừng cậu, Nặc Nặc, không ngờ tới cậu tự nhiên lại có thiên phú như thế, như thế này cũng có thể thi tuyển sinh được hạng nhất."

"Ừm." Lâm Lạc không mặn không nhạt đáp "Cậu thi đại học cũng sẽ thi tốt thôi."

"Ai biết được...." Ngũ Tử Huy bất đắc dĩ cười "Vậy thì cậu sau này định học ở học viện Mỹ thuật hả?"

Lâm Lạc gật đầu.

Ngũ Tử Huy cúi thấp đầu, mũi chân vẽ một vòng trên đất, rầu rĩ nói: "Bọn mình hồi trước đã nói phải thi cùng một trường đại học."

Lâm Nặc quả thực đã có ước định như thế với Ngũ Tử Huy.

Dù sao bọn họ là bạn tốt cùng nhau lớn lên, việc có ước định tương tự là điều bình thường.

Lâm Lạc hoàn toàn không biết an ủi người khác, cứng ngắc đứng đực ở đấy, cũng không biết nên nói cái gì.

"Thế còn phía bố mẹ cậu thì sao." Ngũ Tử Huy nói "Bố cậu không phải vẫn luôn không đồng ý à, ông ta hiện giờ có thể đồng ý?"

"Ông ta không đồng ý cũng phải đồng ý." Lâm Lạc nói.

Ngữ khí như thế cùng với Lâm Nặc trước đây tuyệt nhiên không giống, Ngũ Tử Huy không nghĩ tới cậu sẽ nói như thế, nghẹn lời hồi lâu mới lại nói:

"Học mỹ thuật rất tốn tiền, dì bà ấy...dì có thể cung cấp đủ cho cậu chứ, dì ấy hiện tại cơ thể như thế rồi."

Ngũ Tử Huy phát sầu thở dài.

"Học phí và tiền sinh hoạt tôi sẽ tự nghĩ cách giải quyết." Lâm Lạc nói "Không cần mẹ tôi phải nhọc lòng."

"Cậu tự mình làm sao giải quyết?" Ngũ Tử Huy nhíu lông mày "Đi làm kiêm chức, làm thêm, đi làm ngoài giờ học? Cậu có thời gian như thế, không bằng dùng nó học cho tốt, nâng cấp bản thân."

"Nếu để tôi nói." Ngũ Tử Huy cuối cùng lộ ra ý đồ của bản thân "Nếu không...Nặc Nặc, cậu đừng học cái gì mà học viện mỹ thuật nữa."

"Học học viện mỹ thuật vừa phí tiền lại không có đường ra. Thành tích cậu tốt như thế, dựa vào thành tích lớp văn hoá của cậu, học ngành gì chả được, làm gì mà nhất định phải vào học viện mỹ thuật?"

"Cứ coi như lần này may cậu tốt thi đỗ, vậy sau này có thể vẫn luôn trình độ này à? Cứ coi như cậu là Lâm Lạc, Lâm Lạc khi còn sống không phải cũng chỉ là vô danh tiểu tốt, chết rồi mới hot à? Vậy thì có tác dụng gì đâu?"

Ngũ Tử Huy một lời này quả thực dẫm vào vạch đỏ của Lâm Lạc, đặc biệt là câu cuối cùng.

Lâm Lạc hít thở sâu, nhẫn nhịn cơn tức của mình, hơi hơi cười với Ngũ Tử Huy, nói: "Vậy không được, nhất định phải học học viện mỹ thuật."

"Còn về lời hẹn ước...." Lâm Lạc vỗ xuống bả vai thiếu niên "Trong lòng tôi từ trước tới giờ đều đồng lòng với cậu."

Không kịp nói thêm, chuông vào học lại lần nữa reo lên.

Ngũ Tử Huy tâm không cam tình không nguyện liếc nhìn cậu rồi mới lưu luyến không rời quay về lớp của mình.

Cái ánh mắt mạnh mẽ mang đầy hàm ý liếc mắt đưa tình nhìn Lâm Lạc khiến da gà da vịt của cậu nổi lên không ngừng.

Tối hôm đó trở về, Lâm Lạc liền báo tin vui này với Phùng Quyên.

Phùng Quyên vô cùng vui mừng, nhưng đồng thời lại vô cùng ưu sầu, lo lắng về tiền học phí học đại học của con trai.

Đợi tới cuối tuần, phòng vẽ có tiếng tên gọi "Vẽ cả thế giới" mời Lâm Lạc tới cổ vũ, truyền động lực cho các thí sinh vẫn đang luyện tập chuẩn bị thi cấp trường.

Lâm Lạc tuy rằng thấy phiền, hoàn toàn không muốn đi, nhưng nhìn ở phần bọn họ cung cấp nguyên liệu, dụng cụ vẽ miễn phí cho mình đành miễn cưỡng đồng ý.

Thế nên buổi chiều cuối tuần, Lâm Lạc học xong lớp buổi chiều liền nhanh chóng tới phòng vẽ.

Đại thần thi tuyển sinh hạng nhất giảng giải, học sinh phòng vẽ phàm là muốn đi con đường mỹ thuật đều tới xem, tràn đầy không khí vui mừng, hi vọng bản thân tương lai cũng có thể giống như cậu.

Do vậy, lúc Lâm Lạc được người đàn ông đeo kính dẫn vào phòng vẽ, trong phòng đã chật ních người.

Hơn nữa, hàng cuối cùng của phòng vẽ tự nhiên lại có một hình bóng quen thuộc ngồi đó.

Tinh Ngộ.