Chương 20

Cũng không biết như thế nào, Tinh Ngộ nói một chuỗi giới thiệu như thế, Lâm Lạc chỉ nghe được thấy 1 câu: "Thiên tài nhỏ của tôi."

Sau đó 5 chữ này cứ xoay tới xoay lui trong đầu cậu.

Nếu như không phải đang có người ngoài, Lâm Lạc hiện tại xác định muốn châm biếm lại, cái gì gọi là thiên tài nhỏ của anh?!

Thế nhưng trước những người xa lạ này, Lâm Lạc chỉ cảm thấy trên mặt lặng yên tăng thêm mấy phần nhiệt độ.

Làm sao mà...của anh rồi?

Cho nên đối với phản ứng tiếp sau của mấy người này liền không quá chú ý tới.

Trên thực tế, hạng nhất thi tuyển sinh mỹ thuật đối với những người học mỹ thuật mà nói, có lẽ rất lợi hại, nhưng đối với tầng lớp như bọn họ mà nói, chả có ý nghĩa gì cả.

Cái bọn họ càng chú ý tới là, đứa trẻ này cự nhiên quen biết với Lâm Lạc?

Không phải chứ, Lâm Lạc đã mất mười năm trước rồi, đứa trẻ này thành niên chưa?

Cậu trông bộ dạng mới mười mấy tuổi, mười năm trước mới mấy tuổi, làm sao có khả năng quen biết Lâm Lạc?

Bọn họ không phản bác lại mặt mũi Tinh Ngộ, thế nhưng nghe những lời này, trong lòng càng không thêm để ý tới Lâm Lạc.

Nhất định là lừa người – Cả 3 cùng nghĩ.

Kết thúc hàn huyên, Tinh Ngộ chủ động nói tới vấn đề chính, xoa bóp vai Lâm Lạc, nhắc nhở cậu:

"Nặc Nặc, lấy bức tranh đó ra đi, cho bọn họ xem."

"Ừm." Nhiệt độ trên mặt Lâm Lạc vẫn chưa tiêu tán, đáp ứng một tiếng, lấy bức tranh từ trong lòng ra, nhấc người để lên trên bàn trà, xốc tấm vải che kín mặt ngoài lên.

Đối mặt với Tinh Ngộ, Lâm Lạc ít gì cũng ở tâm thái ngoan ngoãn.

Tinh Ngộ không tự chủ nhìn cậu nhiều thêm, trong lòng nghĩ Nặc Nặc vẫn là như thế này tương đối đáng yêu.

Nhưng trong cả ba người bao gồm tổng giám đốc, người phụ trách bộ phận tranh sơn dầu, chuyên gia giám định đều không làm sao mong đợi bức tranh này, trong lòng đã bắt đầu suy tư, nên làm sao để uyển chuyển biểu thị sự từ chối.

Nếu như chỉ có Lâm Lạc thì còn dễ nói, tuỳ tiện đuổi cổ là được.

Nhưng bên cạnh vẫn còn Tinh Ngộ, không tiện làm mất mặt anh được.

Nghĩ tới đây, tổng giám đốc có chút đau răng.

Thế nhưng không nghĩ tới là, đang lúc hắn đang nghĩ như thế, Lâm Lạc xốc mở tấm vải đó, lộ ra chân dung thật của bức tranh phía dưới.

Trong khoảnh khắc đó, tại hiện trường trong 5 người trừ Lâm Lạc ra, 4 người khác nhìn thấy bức tranh này đều sững sờ.

4 người này đều vô cùng am hiểu tác phẩm Lâm Lạc, đều không hẹn mà cùng trong lúc nhìn thấy bức tranh này, vì nội dung bên dưới tấm vải mà cảm thấy kinh ngạc.

Bức tranh này quá Lâm Lạc, mà lại có chút không giống Lâm Lạc như thế.

Phong cách hội hoạ của Lâm Lạc tự mình thành một phái, là một loại thử nghiệm mới dung hợp giữa chủ nghĩa siêu hiện thực cùng trường phái trừu tượng.

Nội dụng trên vải vẽ của cậu thiên mã hành không (1), nhưng bạn thường rất khó trực tiếp nhận ra cậu đang vẽ cái gì.

Có những lúc nó nhìn giống như bức vẽ nguệch ngoạc được tạo bởi thuốc màu khác nhau tuỳ ý vẽ trên vải.

Cái loại xem không hiểu này, là một trong những nguyên nhân cản trở việc nổi tiếng của Lâm Lạc khi còn sống.

Ngoại trừ đó ra, tác phẩm của Lâm Lạc vẫn vô cùng buồn rầu.

Cậu thông thường sử dụng phần lớn màu sắc u tối, dù cho xem không hiểu tranh của cậu, cũng có thể trực tiếp quan sát từ trong tác phẩm này cảm nhận được loại u buồn đấy.

Đặc biệt là càng vào thời kỳ cuối sinh mạng của cậu, loại u tối này càng nồng đậm tới mức xoá không được, tới cuối cùng thậm chí có xu hướng tuyệt vọng.

Này không được dễ chịu cho lắm.

Mà bức tranh bày ra trước mặt này, sở dĩ nói quá là Lâm Lạc vì phong cách hội hoạ của cậu, các đường nét vận dụng cùng màu sắc, bút pháp kỹ xảo của cậu, quanh ảnh, loang màu, đều cùng vị hoạ sĩ từ trần kia giống như đúc.

Không, không phải là giống nhau như đúc, trừ người thật ra thì không ai có thể vẽ ra được tác phẩm hoàn mỹ như thế này.

Nhưng sở dĩ nó không phải Lâm Lạc như thế là vì bức tranh này so với các tác phẩm khác của Lâm Lạc mà nói, không u tối như vậy.

Lâm Lạc vận dụng phần lớn là màu xanh, màu xanh đậm đậm nhạt nhạt không giống nhau, u buồn lại thần bí, giống biển sâu, lại giống như mộng cảnh thâm thuý.

Từng khối sắc màu với hình thái không giống nhau trôi nổi trên sắc xanh, giống như sinh vật bên trong biển sâu, lại vừa giống như hình ảnh kỳ quái lạ lùng trong mộng cảnh.

Mà ở bên trong hình ảnh, màu trắng tinh khiết hiện ra, từ trên xuống dưới, giống như ánh sáng chiếu vào biển sâu.

So với sự u tối bên trong tranh Lâm Lạc, bức tranh này giống như trong tuyệt cảnh nở ra bông hoa, ánh mặt trời chiếu vào nơi sâu xăm của vực thẳm.

Sự khổ sở giãy giụa của Lâm Lạc được cứu rỗi.

Trong mắt của cậu nhìn thấy hi vọng.

Cả 4 người đều kích động rồi.

Cái này từ trước nay chưa bao giờ hiện trên tranh Lâm Lạc, so với những bức tranh khác của cậu không giống nhau!

Nếu như là tác phẩm thật sự, bức tranh này sẽ bị xào lên với giá trên trời!

4 người cùng lúc khom eo cúi đầu, muốn tiếp cận lại gần đi quan sát bức tranh này, lại không dám động tay sờ, chỉ sợ sờ một chút liền sờ hỏng.

Vị chuyên gia giám định móc ra một chiếc kính lúp, tỉ mỉ quan sát bức tranh này.

Nhìn thấy phản ứng của 4 người, tâm tình thấp thỏm lo âu của Lâm Lạc vừa thở ra một hơi lại ngay lập tức nhấc lên.

Vẫn chưa thể buông lỏng.

Lâm Lạc căng thẳng nhìn bọn họ.

Một lúc lâu sau, tổng giám đốc Gia Bảo viên nhìn nhìn chuyên gia giám định và người phụ trách tranh sơn dầu, cả 2 người đều gật gật đầu.

3 người dựa lại gần thì thầm to nhỏ.

Tinh Ngộ cũng hạ xuống tâm tình kích động, ánh mắt nhìn nét mặt Lâm Lạc nhiều thêm vài phần nghi hoặc.

"Bạn học tiểu Lâm." 3 người giao lưu xong, ngữ khí tổng giám đốc Gia Bảo Viên nói chuyện với Lâm Lạc nhiệt tình hơn rất nhiều "Tôi muốn hỏi chút, bức tranh này là Lâm Lạc sáng tác khi nào, cậu lại từ lúc nào có được nó?"

"Đằng sau có ngày tháng Lâm Lạc sáng tác và chữ ký." Lâm Lạc nói.

Nhìn ngày tháng, sáng tác vào lúc Lâm Lạc sắp rời thế.

3 người liền xì xầm thảo luận với nhau, nói bức tranh này liếc nhìn trông khá kỳ lạ.

Luôn cảm thấy vải vẽ tranh sơn dầu có gì đó, giống như cố ý làm cũ đi, nhưng nội dung trên bức tranh, lại giống y như đúc với bản thân Lâm Lạc.

Ngoại trừ Lâm Lạc người thật, không thể nào có người có thể vẽ ra bức tranh như thế này.

Còn có, Lâm Lạc sao đột nhiên sẽ vẽ ra bức tranh như thế này, cậu đã trải qua cái gì, vì sao đột nhiên lại nhìn thấy hi vọng?

Thật khiến người nghĩ mãi không ra.

Mà bọn họ khẳng định không có được đáp án.

"Cái đó...." Lâm Lạc chớp chớp mắt, đánh gãy cuộc đàm phán của mấy người, cẩn thận từng chút một hỏi "Tôi muốn đấu giá bức tranh này....mấy người xem, thế nào?"

"Được! Đương nhiên là được!" Tổng giám đốc Gia Bảo Viên một lời đáp ứng, sợ Lâm Lạc rút lời, cười đầy mặt nói "Muốn đấu giá tranh của Lâm Lạc, tới tìm chúng tôi, cậu coi như tìm đúng người rồi. Vị bên cạnh cậu đây là người yêu thích cuồng nhiệt Lâm Lạc, hiện tại đa số tác phẩm của Lâm Lạc trên thị trường đều nằm trong phòng sưu tầm của anh ấy, một vài bức đều được bán đi ở chỗ chúng tôi."

"Cậu biết bức tác phẩm được bán với giá trên trời gần chục tỷ của Lâm Lạc đi? Chính là bán ra ở chỗ chúng tôi!"

Đương nhiên là biết! Lâm Lạc nghĩ tới bức tranh gần chục tỷ đó mà thấy lòng đau như cắt.

Bức tranh đó được một nhà sưu tầm lớn người ngoại quốc thu vào trong túi, hiện tại cách xa ở bên bờ bên kia đại dương.

Lâm Lạc vẫn còn nhớ bức tranh đó là bản thân vẽ sau khi say rượu.

"Cậu yên tâm, bức tranh này nhất định cũng có thể bán ra với giá cao!"

"Tuy rằng không nhất định có thể bán ra với con giá chục tỷ, nhưng nhất định sẽ không khiến cậu thất vọng."

Không nghĩ rằng dễ như thế này liền thông qua rồi, đối mặt với sự nhiệt tình của tổng giám đốc Gia Bảo Viên, Lâm Lạc vẫn có chút không thích ứng.

"Tới, bạn học tiểu Lâm, mời ngồi." Tổng giám đốc Gia Bảo Viên mang theo thái độ thay đổi 180 độ "Ngồi xuống nói chuyện."

"Nghe tổng giám đốc Tinh nói, cậu có chút quen biết với Lâm Lạc? Không biết các cậu làm sao quen biết, cậu lại làm thế nào có được bức tranh này?"

Lâm Lạc liếc nhìn Tinh Ngộ.

Cậu hoàn toàn không muốn cùng những người này thao thao bất tuyệt.

Thế nhưng Tinh Ngộ hoàn toàn không lí giải được ý của cậu, nhận được ánh mắt của cậu còn cho rằng Lâm Lạc sợ hãi đối mặt với nhân vật cấp bậc ông chủ lớn như tổng giám đốc Gia Bảo Viên này.

Vậy nên tay nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng cậu, biểu thị trấn an.

Thật sự coi cậu là đứa trẻ con.

___________________________

Tác giả lại có lời muốn nói:

Lạc của chúng ta chuẩn bị phất rồi!