Chương 21

Đối phương không hiểu ám chỉ của cậu.

Lâm Lạc chỉ có thể tự mình mở miệng, thuật lại câu chuyện hoàn toàn không rầm rầm rộ rộ cũng không hài hước thú vị một lần nữa.

Bởi vì hồi đầu là bịa ra, Lâm Lạc cũng không biết bản thân liệu có kể sai địa phương không.

Nhưng may thay câu chuyện này không có phức tạp, lại dựa vào kinh nghiệm thực tiễn của Lâm Lạc, dăm ba câu liền kể xong.

Sau khi kể xong, cậu mân mân đôi môi có chút khô, trộm nhìn Tinh Ngộ một cái, nhìn thấy biểu tình Tinh Ngộ bình thường, chỉ là một bộ dạng như đang suy nghĩ gì đó, hoàn toàn không nảy sinh nghi ngờ mới thở phào một hơi.

Sau đó Tinh Ngộ lại hiểu lầm ý của cậu.

"Khát rồi?" Tinh Ngộ bưng một cốc trà lên, đưa cho cậu.

Lâm Lạc ngượng ngùng mà không mất đi lễ phép cười một cái, nhận lấy cốc trà nói: "Cảm ơn."

Cúi đầu nhấp một ngụm nhỏ, mùi hương trà đậm đà, uống một ngụm đều là mùi vị tiền.

Lâm Lạc suy đoán, giá lá trà này khoảng chừng có bán cho cậu cũng mua không nổi.

Nghĩ tới bản thân nghèo túng tới một cái điện thoại cũng không có, mà hiện tại thì không có bốt điện thoại công cộng, muốn gọi điện cho Tinh Ngộ chỉ có thể mượn điện thoại mẹ, Lâm Lạc có chút chua xót.

Không chua xót, không chua xót, Lâm Lạc liếc nhìn bức tranh mới vẽ ra không lâu được đặt tên là "Biển", bức tranh này được bán ra, ít nhiều cũng phải bán được vài chục triệu đi?

Lúc đó không phải là có tiền rồi à?

Lâm Lạc có chút kiêu ngạo.

Tôi cũng (sắp) là triệu phú rồi á, khoảng cách này có chút lớn.

Tổng giám đốc Gia Bảo Viên nhìn thấy Lâm Lạc nhấp một ngụm trà liền lộ ra nụ cười, nói: "Bạn học tiểu Lâm thích uống trà?"

Lâm Lạc ngây người.

"Nếu như thích, hộp lá trà này cậu cứ mang về uống đi." Hắn phân phó một câu liền có người phụ nữ vóc dáng cao gầy bưng tới một hộp trà chưa mở, đưa cho Lâm Lạc.

"Người trẻ tuổi giống như mấy cậu, rất ít người thích uống trà." Tổng giám đốc Gia Bảo Viên cực lực nghĩ biện pháp hàn huyên với Lâm Lạc.

Lá trà này đã là dùng để chiêu đãi Tinh Ngộ thì tự nhiên không thể nào là mặt hàng quá phổ thông được, chắc chắn là thứ tốt nhất của Gia Bảo Viên.

Lâm Lạc không dám nhận, nhìn về phía Tinh Ngộ.

"Ông chủ Khâu cho cậu, cậu liền nhận lấy đi." Tinh Ngộ cười, xoa xoa đầu cậu, luôn cảm thấy Lâm Lạc như thế này đặc biệt đáng yêu ngoan ngoãn. "Một hộp trà mà thôi."

Lâm Lạc hất đầu, uy hϊếp giống như phẫn nộ lườm anh một cái: Đừng tưởng rằng ở trước mặt người ngoài thì tôi không dám tức giận với anh.

Hỗ động của hai người đều được tổng giám đốc Gia Bảo Viên, người đàn ông họ Khâu này nhìn vào trong mắt, trong lòng có chút ngạc nhiên.

Thoạt nhìn thì mối quan hệ giữa Lâm Lạc và Tinh Ngộ không có xa cách như lúc đầu Tinh Ngộ nói.

Bọn họ khá là thân mật.

Tiễn hai người đi, ông chủ Khâu nhìn hướng hai người rời đi như đang suy nghĩ gì đó.

"Ông chủ Khâu, có vấn đề gì à?" Ở bên cạnh, người phụ trách tranh sơn dầu hỏi.

Ông chủ Khâu cười, quay đầu nói: "Tinh Ngộ và những nhà hoạ sĩ nhỏ trước đây anh ta tài trợ có thân cận như này không?"

Người phụ trách tranh sơn dầu nhíu mày nghĩ nghĩ, không quá chắc chắn nói: "....Hình như, không có?"

Rời khỏi Gia Bảo Viên, Tinh Ngộ đưa Lâm Lạc về nhà.

Chiếc SUV màu đen điệu thấp chạy trên con đường lớn rộng rãi.

Lâm Lạc nghiêng đầu nhìn những toà nhà cao tầng lùi như bay qua cửa xe, thành phố Vân Hải mười năm sau có sự khác biệt lớn so với mười năm trước.

Tốc độ phát triển kinh tế mang lại sự phồn vinh hưng thịnh một cách khó tin.

Lâm Lạc mỗi lần nhìn đều bị kinh ngạc.

"Buổi bán đấu giá cậu muốn đi xem không?" Tinh Ngộ liếc nhìn đứa trẻ bên cạnh, muốn mang cậu đi mở mang tầm mắt.

"Buổi bán đấu giá?" Lâm Lạc nghiêng đầu, có chút động lòng "Nhưng mà lúc đó không phải tôi đã khai giảng rồi à, không rảnh."

"Không phải thành tích của cậu tốt như thế à, nghỉ một ngày, mất cái gì đâu." Nhìn ra sự nóng lòng muốn thử trong mắt đứa nhỏ, Tinh Ngộ cong môi nói "Nếu như cậu muốn đi, tôi tới đón cậu."

"Học tập cũng nên kết hợp với nghỉ ngơi, đi xem một buổi bán đấu giá mà thôi, không làm mất bao nhiêu thời gian đâu."

Vốn dĩ cũng không phải đứa trẻ tốt yêu thích học tập gì, Lâm Lạc lập tức bị thuyết phục, do dự không tới một phút liền gật đầu vui mừng:

"Được!"

"Vậy tôi làm sao liên lạc với cậu?" Tinh Ngộ hỏi "Cậu có điện thoại không?"

"Không." Lâm Lạc bĩu môi "Có điều sau buổi bán đấu giá thì có."

Cậu đã vô cùng cấp thiết muốn thoát khỏi sự nghèo đói này!

Tinh Ngộ cười một cái: "Tôi đưa cậu đi mua một cái."

Không đợi Lâm Lạc mở miệng hỏi, anh liền nhanh chóng bổ sung nói: "Mượn của cậu, đợi sau buổi bán đấu giá sẽ trả."

"...Ồ." Lâm Lạc liếc một cái.

Tìm tới một cửa hàng gần đây, Tinh Ngộ mang Lâm Lạc đi mua smartphone đời mới nhất trong nước sản xuất.

Dù sao cũng là cho trẻ nhỏ dùng, Tinh Ngộ không mua cho cậu cái quá đắt, tránh cho tạo thành sự so bì, nếp sống không lành mạnh.

Bước ra khỏi cửa hàng, Lâm Lạc cả mặt tràn đầy mới mẻ mân mê chiếc điện thoại kia.

Cho tới khi hai người lên xe, Lâm Lạc vẫn đang mò mẫm.

Hồi cậu còn sống smartphone vẫn chưa phổ biến, trên thị trường nhiều nhất vẫn là điện thoại cục gạch.

Vậy nên, đây vẫn là chiếc smartphone đầu tiên của Lâm Lạc, cậu có chút chưa tìm tòi được ra.

Chiếc màn hình cự nhiên một ngón tay chạm vào liền có phản ứng, quá thần kì.

Cậu giống như đứa trẻ có được món đồ chơi mới, mày mò các chức năng của điện thoại.

"Biết dùng không?" Người đàn ông bên cạnh bỗng nhiên dựa gần vào hỏi.

Lâm Lạc bị anh doạ giật mình, né về phía cửa xe, nhìn chằm chằm gương mặt của người đàn ông ở khoảng cách gần, nói:

"Không biết!"

Cậu nói không biết cũng nói đến độ cây ngay không sợ chết đứng.

"Nhưng tôi tự mày mò là biết, không cần anh dạy."

Luôn cảm giác bị Tinh Ngộ cười nhạo.

Tinh Ngộ cười một tiếng, nắm lấy cổ tay Lâm Lạc, cầm lấy điện thoại, chỉ vào một cái biểu tượng trên màn hình nói:

"Đây là danh bạ điện thoại."

Lòng bàn tay người đàn ông rất nóng, cổ tay Lâm Lạc giống như bị bỏng.

Mùi gỗ hương điều trầm ổn ấm áp tiến vào khoang mũi.

Cảm nhận kỳ quái này làm Lâm Lạc chớp chớp mắt, kìm lòng không đâu trộm ngửi một chút mùi hương trên người Tinh Ngộ, muốn nhận ra trong đó có những gì.

"Lưu số của tôi vào." Tinh Ngộ nói "Về sau có chuyện gì thì gọi."

"Ò."

Mùi hương đó rất dễ ngửi, Lâm Lạc nghĩ đợi bản thân có tiền rồi, cũng phải mua nước hoa như thế này, trông có vẻ có phong cách.

Cứ như thế, Tinh Ngộ trở thành người đầu tiên trong danh bạ điện thoại của Lâm Lạc.

"Biết đăng nhập dấu vân tay không?" Tinh Ngộ lại hỏi.

Lâm Lạc ngoan ngoãn lắc đầu, lần này cậu không từ chối, chủ động nói: "Anh dạy tôi."

"Đăng nhập dấu vân tay ở đây." Tinh Ngộ ấn vào phần cài đặt của điện thoại, tìm được mục đăng nhập dấu vân tay "Ấn ngón ngỏ vào đây."

Tay người đàn ông lướt bên trên một cái, phủ lấy mu bàn tay Lâm Lạc, nắm lấy ngón trỏ cậu ấn vào chỗ nhập dấu vân tay.

"Như thế này liền hiện ra dấu vân tay của cậu rồi."

Tinh Ngộ nghiêng mình như thế này không thoải mái, vậy nên nhấc tay phải lên, đỡ lấy lưng ghế Lâm Lạc.

Tư thế này của anh, gần như là vòng lấy Lâm Lạc ôm vào lòng.

"Lại ấn thử lại vài lần." Tinh Ngộ nói "Cho tới khi ghi xong."

Cảm nhận được độ ấm và xúc cảm trên mu bàn tay, Lâm Lạc không nhịn được cong lên khoé môi.

Muốn ép nó xuống, không thành công.

"Chuyện gì mà vui như thế?" Nhìn thấy khoé môi Lâm Lạc ngoác đến mang tai, Tinh Ngộ nhịn không được nói "Mua cái điện thoại, đến nỗi này à?"

Lâm Lạc nhẹ hừ một tiếng, nhìn nhìn tay bản thân, lại ngoái đầu liếc nhìn cánh tay phải của Tinh Ngộ, nhắc nhở nói:

"Nếu như ngồi ở chỗ này là phụ nữ, anh hiện tại chính là quấy rối tìиɧ ɖu͙©."

_______________________

Tác giả có điều muốn nói:

Bạn học tiểu Lâm của chúng ta cũng quá lạc hậu rồi đi 2333 (hahahaha), không biết dùng điện thoại thông minh, dù sao cũng 40 rồi (bushi – không phải).