Chương 23: Phát tài rồi, phát tài rồi!

Trong lòng Lâm Lạc đã có chút chết lặng.

Con số quá lớn, đối với cậu mà nói nếu thật sự biến thành con số rồi, cậu có chút đếm không rõ số không trên màn hình lớn.

Tinh Ngộ tiện tay cái là 120 triệu khiến Lâm Lạc có một nhận thức mới về khả năng kinh tế của anh.

Không hổ là nhà sưu tầm lớn.

Tác phẩm anh sưu tầm được treo ở trong nhà không biết là bao nhiêu cái một trăm triệu, Lâm Lạc nghèo mạt rệp có chút trông mong mà nghĩ.

Đấu giá vẫn đang tiếp tục.

"125 triệu!"

"128 triệu!" Đấu giá viên tiếp tục duy trì hét giá tiền "128 triệu, còn ai tăng giá nữa không?"

Tốc độ tăng của giá bắt đầu chậm lại, người ra giá càng ngày càng ít, chỉ có một vài số ít đang cắn răng tăng giá.

Có điều, trong lòng Lâm Lạc đã thoả ý nguyện, bắt đầu đợi phần kết.

Bên cạnh Lâm Lạc, Tinh Ngộ lại lần nữa giơ bảng.

"150 triệu!" Đấu giá viên nói "Bảng số 1115, 150 triệu! 150 triệu!"

Lâm Lạc phát hiện ngữ khí nói chuyện của đấu giá viên này rất có tính kích động.

Nếu như cậu không phải người uỷ nhiệm, trong cái trường hợp này đều hận không thể giơ bảng tăng giá.

Lúc giá được hét tới 150 triệu, vài người cuối cùng cũng phần lớn chọn bỏ cuộc.

Người có bảng số 1110 ngồi trước ra giá 110 triệu quay đầu lại, chạm mắt với Tinh Ngộ một cái, lộ ra nụ cười.

Nụ cười kia không thể nói là thân thiện, khiến Lâm Lạc cảm thấy có chút không thoải mái.

"Các anh quen biết?" Lâm Lạc nhỏ giọng hỏi.

Người đó tuổi qua 40, mặt mũi hiền lành, da dẻ thiên trắng, nhưng bởi vì tuổi tác, da dẻ trên mặt có chút nhăn, nhưng mái tóc ông ngược lại dị thường dày đặc.

"Gặp qua, chào hỏi vài lần." Tinh Ngộ nói.

Lâm Lạc sờ sờ đỉnh đầu của mình: "Tóc của ông ấy nhiều thật, còn đen, nhưng lông mày ngược lại chả có mấy cọng."

"Cấy đấy." Tinh Ngộ bình tĩnh nói.

Lâm Lạc: "...."

"Ông ấy vốn dĩ rất hói" Tinh Ngộ nói cho Lâm Lạc tin tức ngầm của mình "Bị người cười trong âm thầm, vậy nên liền đi cấy một mái tóc đen thui dày đặc."

Lâm Lạc vốn muốn nói, cấy tóc rất đắt đi, nhưng nhìn ông ấy lại vừa giơ bảng, kêu ra giá 160 triệu liền ý thức được ông ấy có thể không coi trọng khái niệm này.

Tinh Ngộ sau đó giơ bảng: "170 triệu."

Chỉ còn lại 2 người tiến hành đọ sức, tình cảnh nhất thời có chút □□ vị (1), cũng không biết có phải là ảo giác của Lâm Lạc không.

"180 triệu." 1110 tiếp tục tăng giá.

Tinh Ngộ theo sau, nhưng lại không tăng hàng nghìn hàng nghìn chơi với ông ta, mà trực tiếp tăng lên 200 triệu.

"200 triệu!" Tiếng của đấu giá viên xuyên qua micro truyền khắp hội trường "1115, 200 triệu!"

Cũng không biết là vì sao, Lâm Lạc có chút chột dạ.

Tuy rằng cậu quả thực là hàng thật, nhưng bức tranh này ít nhiều gì vẫn có thành phần làm giả...Thậm chí khung tranh, vải vẽ là cố ý làm cũ.

Luôn có chút cảm giác bịp Tinh Ngộ.

Cậu âm thầm mong đợi đối phương tiếp tục tăng giá, mà Tinh Ngộ đừng lại tăng nữa.

Cũng không thể bịp người của mình được.

Đáng tiếc, tính một đằng ra một nẻo.

Vị ông lớn số 1110 kia sau khi nghe Tinh Ngộ ra giá 200 triệu liền rơi vào trầm tư, không lại tiếp tục tăng giá nữa.

Trong hội trường tĩnh lặng hồi lâu, chỉ còn sót lại giọng của người đấu giá viên.

"200 triệu lần một!"

Đấu giá viên nhìn thấy không ai tiếp tục, lại bắt đầu đếm: "200 triệu lần hai!"

Tiếp theo đó là tiếng hô cuối cùng "200 triệu lần ba!"

Đập búa.

Tiếng vang lanh lảnh truyền khắp hội trường,

"Chúc mừng bảng số 1115."

Đây là ngày đấu giá cuối cùng, món bán đấu giá then chốt kết thúc, cả buổi bán đấu giá cũng theo đó kết thúc.

Người trong hội trường bắt đầu lục tục rời đi.

Lâm Lạc bước theo sát Tinh Ngộ, bị khoản tiền kếch sù 200 triệu đập cho đầu óc choáng váng.

"Đi lối này." Tinh Ngộ quay đầu nói với Lâm Lạc đang ngẩn ngơ.

"Ồ...." Lâm Lạc nhìn xuống dưới "Làm sao lại không giống với người khác?"

"Tôi không được phép lấy hàng à?"Tinh Ngộ cười cười "Tôi trả tiền lấy hàng rồi, cậu mới có thể cầm được tiền đúng không?"

"Ò, đúng." Lâm Lạc đáp.

Tinh Ngộ nhìn chằm chằm cậu một lúc, muốn nói lại thôi, nhưng cũng không nói gì, trực tiếp đi lấy đồ.

Lấy đồ, trả tiền.

Dòng vốn xoay vòng lớn như vậy, đương nhiên không có cách nào chuyển số tiền lớn ngay lập tức, Tinh Ngộ sớm đã chuẩn bị tốt trước.

Mà Lâm Lạc cũng làm xong trước thẻ ngân hàng của mình.

Cầm lấy chi phiếu phòng đấu giá đưa cho, Lâm Lạc trực tiếp chạy tới ngân hàng rút tiền.

Tiền vẫn là phải đặt trong thẻ ngân hàng của mình mới yên tâm, chiếc thẻ này chỉ có cậu biết được mật mã.

Rút tiền xong, Lâm Lạc đếm số không trong thẻ ngân hàng, đếm đi đếm lại vài lần, xem vài lần, có chút hoài nghi hỏi Tinh Ngộ:

"Này làm sao lại lẻ thế này?"

"Khấu trừ 8% tiền hoa hồng của phòng đấu giá, hẳn là còn 184000000."

Tinh Ngộ nhắc nhở nói: "Còn có thuế."

Lâm Lạc: "....."

Khá lắm, cậu quên mất còn có khoản này.

Hình như khoản vốn xoay chuyển này, khấu trừ thuế chắc chắn không ít, môi Lâm Lạc run run, hỏi: "Khấu trừ bao nhiêu thuế?"

Tinh Ngộ một bên hờ hững lái xe, một bên nói: "20%"

Lâm Lạc: "............."

Lâm Lạc lấy điện thoại tính một phen, 200 triệu, trước trừ tiền hoa hồng 8%, lại trừ 20% thuế, chốt ra một kết quả.

Cậu đếm số dư trên thẻ ngân hàng.

"Một số không, hai số không, ba số không...."

"147200000." Lâm Lạc đếm xong, tim cơ rút một trận đau.

"Đây mẹ nó khấu trừ của tôi hơn 50 triệu???"

Cả khuôn mặt Lâm Lạc không thể tin tưởng nổi, tim đau như cắt, khuôn mặt vặn vẹo, cảm thấy bản thân không còn vui vẻ nữa.

"...Tổng cộng của tôi là 200 triệu, trong phút chốc khấu trừ hơn ¼." Vẻ mặt Lâm Lạc hốt hoảng "Đây cũng quá đáng sợ rồi đi."

"Này, cậu tỉnh táo một chút." Tinh Ngộ đưa tay ra gõ vào đầu Lâm Lạc, Lâm Lạc bị đả kích ngơ ngơ ngác ngác, hiếm thấy không phản đối "Cái gì gọi là 200 triệu? Cậu phóng đại rồi đấy."

Lâm Lạc uỷ uỷ khuất khuất cúi thấp đầu, nâng thẻ ngân hàng của mình: "Tổn thất 50 triệu, tôi còn không thể đau lòng à?"

"Vậy nên tôi nói cậu trực tiếp bán tranh cho tôi đi, cậu không nghe."

"Trực tiếp bán tranh cho anh thì có thể khấu trừ ít thuế không?" Lâm Lạc hỏi.

"Không thể." Tinh Ngộ đánh vỡ ảo tưởng của cậu "Nhưng cậu không cần đưa 16 triệu tiền hoa hồng."

"Chỉ cần giao 40 triệu tiền thuế."

"Cái này có thể giúp cậu tiết kiệm 12800000."

Lâm Lạc nhanh chóng tỉnh nhẩm một chút, sau đó phát hiện con số không quá nhiều cậu có chút tính không ra, thế nên ấn từng con số không trên điện thoại, bấm hồi lâu mới cho ra trị số Tinh Ngộ nói.

"12800000...." Lâm Lạc lại có chút bị đả kích.

Bất quá, cậu chợt phản ứng lại, hỏi ngược lại: "Nhưng nếu như bán trực tiếp cho anh, anh có thể đưa ra giá 200 triệu không?"

"Trở nên thông minh rồi." Tinh Ngộ cong khoé môi, nhìn Lâm Lạc thông qua gương chiếu hậu, anh là một doanh nhân, làm việc tất nhiên sẽ theo đuổi lợi ích tốt nhất cho mình.

Giao dịch trực tiếp với Lâm Lạc, anh đương nhiên sẽ ép xuống giá thích hợp.

"Vậy hẳn là sẽ không." Tinh Ngộ nói "Giá khởi điểm của cậu là 50 triệu, tôi đẩy lên giúp cậu hơn 80 triệu đi."

"...." Lâm Lạc trợn trắng mắt "Hừ, may mà tôi đi đấu giá, như thế này so với giao dịch trực tiếp với anh, nhiều hơn 60 triệu!"

"Đúng, vậy nên cậu vẫn là kiếm lời rồi." Tinh Ngộ cười nói "Thiên tài vẽ tranh nhỏ của chúng ta, lúc kinh doanh cũng khá có não đấy."

____________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Khấu trừ hơn 50 triệu, tôi cũng đau lòng! Huhuhu.