Chương 26: Nghe nói cậu bám lên cây đại thụ?

Người đàn ông vừa cười, âm giọng từ tính đó khiến Lâm Lạc nghe tới mức tim hẫng một nhịp.

Xúc cảm nhiệt độ từ cổ tay người đàn ông truyền tới lòng bàn tay thoáng chốc trở nên đặc biệt rõ ràng.

Lâm Lạc đột nhiên buông tay ra, quay mặt đi nhỏ giọng nói: "Liên quan gì tới anh?"

Bên phía mặt phải, nơi bị Tinh Ngộ chạm qua dường như vẫn còn lưu lại nhiệt độ ngón tay người đàn ông.

Ấm áp, khô ráo, mang theo vết chai.

Giống hệt như Tinh Ngộ trong ấn tượng của Lâm Lạc.

Cậu cũng không biết tại sao trong đầu mình bỗng dưng muốn nghĩ tới những thứ này.

Tóm lại là loạn thành một nùi.

"Được, tôi không nên quản cậu." Tinh Ngộ nói "Nên để cậu vác khuôn mặt dính cơm tới trường, để bạn bè đều nhìn thấy."

Trong giọng Tinh Ngộ mang ý cười, dùng sức vò mái tóc ngắn của Lâm Lạc.

Nam sinh cấp 3 yêu cầu tóc ngắn không quá tai, tóc dài một chút đều sẽ bị thông báo phê bình.

Nhưng tóc Lâm Lạc tuy ngắn, sờ vào vẫn khá tốt.

Lâm Lạc bất ngờ không kịp đề phòng bị sờ một cái, da đầu trong nháy mắt tê dại.

Sắc mặt thoáng chốc đỏ bừng, cũng không biết là tức giận hay là gì nữa.

"Được rồi, lượn xuống xe đi." Không đợi Lâm Lạc làm ra phản ứng, Tinh Ngộ mở cửa xe "Tôi vẫn còn công việc, không giỡn với cậu nữa."

Lâm Lạc cứ như thế xuống xe.

Nhìn Tinh Ngộ vẫy vẫy tay với cậu từ cửa sổ xe, sau đó xe đi xa rồi vẫn có chút thẫn thờ.

Lâm Lạc đứng ngốc ở đó, tự sờ sờ tóc của mình, hình như chả có cảm giác gì.

Lúc nãy cảm giác đó là gì vậy?

"Lâm Nặc!"

Sau lưng, một cô gái nhảy ra vỗ vào vai cậu.

"Cậu sao giờ mới xuống xe, lúc nãy nói gì với Tinh tiên sinh thế?" Cô gái này tất nhiên là Tiêu Na.

"Nhìn các cậu ở trong xe nói chuyện một lúc lâu."

Cô vừa hỏi, Lâm Lạc liền nhớ tới lúc nãy Tinh Ngộ sờ mặt và tóc của mình, bỗng dưng có chút chột dạ.

"Có chuyện gì?" Cậu không trả lời, hỏi ngược lại.

"Không có gì, chính là tò mò thôi." Tiêu Na nói "Cậu với Tinh tiên sinh rốt cuộc là quan hệ gì thế, các cậu làm sao quen biết?"

Hai người ăn qua một bữa cơm, cô bé này không coi bản thân là người ngoài chút nào, cứ như đã quen thuộc bắt đầu ríu ra ríu rít.

"Ngẫu nhiên quen biết." Lâm Lạc quay người bước vào trường, nhìn thấy bố Tiêu Na đã rời đi từ sớm, hỏi "Cậu đứng ở đây làm gì, sao lại không vào trong?"

"Đợi cậu á." Tiêu Na làm như chuyện đương nhiên nói với Lâm Lạc.

"Chúng ta không cùng một toà." Lâm Lạc nói.

Học sinh lớp 12 đơn độc một toà học, phân tách với lớp 10 và lớp 11.

"Thì có quan hệ gì đâu." Tiêu Na cười hihi nói "Chúng tôi lên lớp muộn hơn các cậu 15 phút, tôi muốn đi xem xem lớp của cậu trông như thế nào."

Lâm Lạc không hiểu có cái gì đẹp mà xem.

Nhưng đường rộng thế này, cậu cũng không quản được người ta muốn đi đường nào.

Cậu không nói chuyện, Tiêu Na cũng không cảm thấy ngại, ngược lại cảm thấy thiên tài nên là bộ dạng như thế này.

"Giáo viên nói Lâm Lạc lên lớp cũng vẽ, cậu lên lớp có vẽ không?"

"Học là học." Lâm Lạc nói.

"Ò, cũng đúng." Tiêu Na nói "Cậu là học sinh văn hoá, thành tích còn tốt như thế."

"Vậy cậu cũng lợi hại quá đi!" Tiêu Na thán phục ""Cậu vẽ vào lúc nào vậy?"

"Buổi tối." Lâm Lạc.

"Sau khi tan học về nhà?"

"Ừ."

"Tự mình vẽ, không cần giáo viên?"

Lâm Lạc nói: "Không cần thiết."

Nếu như để ông chủ Từ phòng vẽ..v...v..., người khác nghe thấy câu nói này, chắc chắn cảm thấy Lâm Lạc nói mạnh miệng.

Nhưng Tiêu Na không cho là vậy, ngược lại còn ngốc ngốc cảm thấy: Trâu bò.

Nói không chừng một vài giáo viên tầm thường ngược lại sẽ hạn chế phong cách của Lâm Lạc đi!

Đi theo Lâm Lạc tới toà dạy học lớp 12, lại theo Lâm Lạc tới lớp 12-1, quan sát một chút lớp học của Lâm Lạc, nhớ rõ vị trí và chỗ ngồi của Lâm Lạc mới mãn nguyện quay về.

Trước khi đi còn vẫy vẫy tay với cậu: "Buổi tối gặp!"

Tiêu Na lớn lên ngoan ngoãn đáng yêu, một cặp mắt to như nho đen, là người khiến người yêu thích.

Lâm Nặc từ trước rất ít khi qua lại với con gái, là kiểu con gái sẽ đỏ mặt khi nói chuyện với cậu.

Thế nên, bỗng nhiên có một học sinh nữ khoá dưới đi theo cậu tới lớp, hấp dẫn sự chú ý đông đảo của bạn học trong lớp.

"Lâm Nặc!" Bạn cùng bàn là người đầu tiên hỏi cậu "Em gái lúc nãy là ai thế?"

Lúc bạn cùng bàn hỏi, những người khác đều dựng thẳng lỗ tai nghe.

Thích nghe bát quái, là bản tính của loài người.

Đặc biệt là bát quái về học bá và nữ sinh xinh đẹp.

"Đàn em khoá dưới." Lâm Lạc nói.

"Tôi đương nhiên biết là đàn em khoá dưới rồi!" Bạn cùng bàn nói.

Con gái xinh như thế, nếu là cùng khoá, bọn họ không có khả năng không biết.

"Tên là gì, học lớp nào, các cậu làm sao quen biết?" Bạn cùng bàn hỏi một chuỗi liên thanh, cả khuôn mặt đều viết "Mau nói cho tôi nhanh!"

"Em ấy làm sao đi cùng cậu tới khối 12 này, sẽ không phải là...."

Lâm Lạc liếc cậu ta một cái.

Bạn cùng bàn bĩu môi: "Lâm Nặc, cậu không đáng yêu nữa rồi."

Nếu như là Lâm Nặc trước đây bị trêu như thế này, chắc chắn mặt đỏ tía tai nói không ra lời.

Nhưng vào một ngày nào đó của vài tháng trước, bạn cùng bàn phát hiện tính cách của Lâm Nặc biến đổi rất nhiều.

Cậu vẫn cho rằng nguyên nhân là vì chuyện trong nhà Lâm Nặc, tất nhiên cũng không thể nào liên tưởng tới bên trong đổi một linh hồn khác.

"Tôi không thân với cô ấy." Lâm Lạc lời ít ý nhiều, chặn đứng mọi câu hỏi của bạn cùng bàn.

Những bạn học khác muốn nghe bát quái cũng đều lộ ra một biểu tình thất vọng.

Nhưng trong lớp cũng không phải không có người biết đến thân phận của Tiêu Na, nhỏ giọng nói: "Đó hình như là con gái của chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Lam Thiên đi, thiên kim tiểu thư ấy."

"Sẽ không phải đi? Thiên kim tiểu thư như thế làm sao sẽ chơi với Lâm Nặc?"

"Cái này thì đâu biết."

"Cậu nhận nhầm rồi đi."

Không đếm xỉa tới lời thì thầm riêng tư của mọi người, Lâm Lạc chuyên tâm học tập.

Từ khi tiếp nhận kí ức của Lâm Nặc, những công thức toán học, bảng chữ cái tiếng anh đáng ghét từ trước tới nay đối với cậu mà nói đều trở nên thân thiết, đáng yêu.

Cậu cảm thấy cậu đang trở thành học sính giỏi rồi.

Buổi tối 10 giờ, Lâm Lạc tan học về nhà.

Không nghĩ rằng vừa mới bước chân ra khỏi cổng trường không xa liền gặp một đám người không có ý tốt.

Đi đầu là một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi, trên người mặc áo khoác nhung dầu mỡ, miệng ngậm điếu thuốc, chặn Lâm Lạc lại.

"Lâm Nặc đúng không?" Lúc ông ta nói chuyện lộ ra hàm răng vàng ố.

Lâm Lạc cõng balo, nhấc mí mắt nhìn bọn họ.

Bốn phía lại vây thêm 4, 5 người, quây Lâm Lạc vào giữa.

"Làm sao?" Lâm Lạc hỏi "Có chuyện?"

Bình thường mà nói, một học sinh cấp ba bị bọn họ vây quanh như thế này, vốn nên bị doạ sợ tè ra quần.

Nhưng Lâm Lạc lại bày biểu tình không để ý lắm khiến cho lòng tự trọng của nhóm người gặp thất bại.

Người đàn ông mặc áo khoác đi đầu đó ném điếu thuốc trong miệng đi, dẫm xuống đất, cười nói:

"Bố mày nợ tiền bọn tao, nghe nói mày bám lên được ông chủ lớn, hiện giờ có tiền rồi, ra vào đều là nhà hàng tư nhân cao cấp, ngồi chiếc xe sang mấy triệu tệ."

(Reup là chó ngu:))

"Nếu đã như thế, không bằng mày thay bố mày thanh toán tiền cho bọn tao đi?"

"Cha nợ con trả, thiên kinh nghĩa địa. Đưa tiền đây."

Người đàn ông mặc áo khoác vươn tay ra với Lâm Lạc, xoa xoa đầu ngón tay.