Chương 3

Người đàn ông có vẻ hơi kinh ngạc ngước mắt, cười cười, gật đầu nói: "Đúng, anh ấy là hoạ sĩ tôi thích nhất."

Có lẽ là nửa đêm buồn chán, bản thân người đàn ông cũng không có việc gì làm, nhìn thấy có người tiếp lời liền thuận thế ngồi xuống, hỏi: "Sao vậy, cậu cũng thích anh ấy?"

Lâm Lạc gãi tóc, miễn cưỡng gật đầu: "Ừm...Tôi khá sùng bái anh ấy, anh ấy nổi tiếng như thế, vẽ đẹp như thế."

Tự khen mình trước mặt fan, Lâm Lạc có chút xấu hổ, ho nhẹ một tiếng, truy hỏi: "Anh làm sao lại thích tranh của anh ấy?"

Sau khi trọng sinh, Lâm Lạc tuy rằng biết mình hot nhưng lại rất ít gặp người bên cạnh chân chính thích mình, nhìn thấy vị fan giá trị cao như này liền có chút hiếu kì.

"Tranh của anh ấy rất có sức mạnh." Người đàn ông không chút do dự đưa ra đáp án "Tình cảm dồi dào, mỗi lần tôi nhìn thấy tranh của anh ấy đều cảm thấy rung động."

Giọng người đàn ông ôn nhu trầm thấp, giống như gió đêm.

Lúc anh nói chuyện, Lâm Lạc mới chú ý tới, người này ngoại trừ có tiền, giọng hay, lại còn có khuôn mặt cực kì khiến người khác chú ý tới.

Hốc mắt anh thâm thuý, đồng tử đen kịt.

Ánh trăng từ mặt biển chiếu qua đây, rơi trên mặt anh, bị cái trán no đủ cùng sống mũi cao thẳng của anh ngăn lại, một khuôn mặt chia làm hai nửa giao thoa giữa ánh sáng và bóng tối.

Giống như một bức tranh sơn dầu của Rembrandt (1) —— Lâm Lạc theo bản năng phán xét gương mặt này dưới góc độ là hoạ sĩ.

Rembrandt là một trong những hoạ sĩ vĩ đại nhất Hà Lan thế kỉ 17, cực kì chú trọng vận dụng ánh sáng và bóng tối.

Nhân vật dưới ngòi bút ông luôn mang tính cốt truyện mãnh liệt.

Mặc dù là bức vẽ ở trạng thái tĩnh, lại khiến bạn không nhịn được mà đi tìm hiểu câu chuyện trên người người này.

Nghĩ tới đây, khoé miệng Lâm Lạc hơi nhếch, lòng nghĩ thằng nhóc này nhìn thì chưa tới 30, giả vờ thâm trầm trước mặt mình làm cái gì.

"Sức mạnh, rung động?" Lâm Lạc cười "Lúc anh ta còn sống, rất nhiều người đánh giá rằng xem không hiểu tranh của anh ta. Lúc đó một bức tranh của anh ta cũng chỉ có thể bán được mấy nghìn tệ."

"Khốn cùng chán nản tới mức phải làm công việc khác mới nuôi sống được anh ta vẽ vời."

Hiện giờ nhắc lại những chuyện này, Lâm Lạc không nói được là tư vị gì, nói chung tâm tình rất phức tạp.

Lúc cậu còn sống, không được mọi người thưởng thức, chết rồi thanh danh mới lan truyền lớn, khiến cậu cảm thấy nhân sinh 30 năm qua của mình khó giải thích được mà thấy buồn cười.

Mà hiện tại cậu trọng sinh rồi, vẫn như cũ là một nhân vật nhỏ vô danh vắng vẻ.

"Cậu rất hiểu Lâm Lạc?"

"Không thể nói là vậy đi." Lâm Lạc duỗi thẳng chân, khoảng thời gian quá dài, tê chân "Tài liệu trên mạng nhiều như thế, tuỳ tiện search một phen liền biết."

Người đàn ông trầm mặc một lát mới nói: "Quả thực rất đáng tiếc. Tranh Lâm Lạc đẹp như thế, nếu như mọi người sớm chú ý tới anh ấy, anh ấy sẽ không đi tới kết cục như vậy."

"Con người toàn muốn đợi đến khi đánh mất đi rồi mới biết quý trọng." Lâm Lạc mỉm cười nói.

Người đàn ông không nhịn được liếc nhìn cậu thêm vài lần: "Cậu mới nhỏ tuổi, làm sao lại có oán khí lớn như vậy? Làm sao, cậu cũng có tài nhưng không gặp thời?"

"Tôi..." Trong lòng Lâm Lạc nghĩ, dựa theo tuổi thật mà tính thì tôi cũng 40 rồi, anh nói ai nhỏ tuổi!

"Cái mặt này của cậu là sao, đánh nhau cùng người khác hay là bị bố đánh?" Tinh Ngộ nói "Bị thương thành thế này, mai làm sao mà đi học?"

"Liên quan cái rắm gì tới anh." Thật đúng là hết chuyện để nói, Lâm Lạc tức giận đáp.

Người đàn ông cũng không phiền, ngược lại hỏi: "Cậu thích vẽ?"

Lâm Lạc không nói chuyện, coi như ngầm thừa nhận.

"Bố mẹ cậu không cho cậu học?" Đây là phỏng đoán hợp lí.

Lâm Lạc trợn trắng mắt "Anh ít đoán mò đi."

Người đàn ông cười: "Cậu sao nóng tính thế, tôi không có trêu chọc cậu, tôi có ý tốt hỏi cậu."

"Ý tốt?" Lâm Lạc hỏi ngược lại " Tôi muốn học, anh giúp tôi à?"

"Có gì không thể?" Người đàn ông nói "Nếu như cậu thật sự muốn học, lại có thiên phú này, tôi giúp cậu một tay, tương lai cậu thành hoạ sĩ lớn rồi, tôi cũng có công lao một phần."

Lâm Lạc hoài nghi nhìn chằm chằm anh hồi lâu, luôn cảm thấy người này không mang ý gì tốt.

Đêm khuya lượn lờ một mình ở bãi biển, gặp một người trẻ tuổi liền muốn giúp người ta thực hiện giấc mộng, tưởng mình là thần đèn Aladdin à?

Sẽ không phải là...Lâm Lạc cúi xuồng nhìn cơ thể mình, người này đang đánh chủ ý gì? Mặc dày như thế này cũng không thể nhìn thấy vóc dáng mà.

Cậu thế nhưng là bán nghệ không bán thân nha.

"Nghĩ xong chưa?"

"Không học." Lâm Lạc từ chối không chút do dự "Bố tôi không cho."

Người đàn ông lại cười: "Lúc nãy không phải cậu nói tôi đoán mò à?"

Lâm Lạc không nhịn được trợn trắng mắt, đứng dậy, vỗ vỗ cát ở mông.

"Tôi phải về rồi, anh đừng có theo tôi."

"Đợi chút." Người đàn ông đứng dậy theo, hỏi: "Cậu có điện thoại không?"

Lâm Lạc: "Không có."

Mẹ cậu định lúc nào cậu lên đại học rồi mới mua cho.

Người đàn ông lại cười.

Lâm Lạc thấy buồn bực, lúc nào cũng cười cười cười, dở hơi à?

"Tay." Người đàn ông nói với cậu.

"Làm gì?"

Người đàn ông trực tiếp kéo tay cậu, mở lòng bàn tay ra, không biết lấy ra một cái bút từ đâu, viết số điện thoại và tên mình xuống lòng bàn tay Lâm Lạc.

Ngòi bút viết xuống lòng bàn tay ngưa ngứa, Lâm Lạc muốn rút tay, không thành công, cho tới khi người đàn ông viết xong.

"Anh bị hâm à?" Lâm Lạc nói.

Cái bản mặt đó làm sao càng nhìn lại càng thấy giống tiết mục tầm thường gã đàn ông xấu xa đi dụ dỗ gái nhà lành.

Vấn đề là cậu là nam đó.

"Tôi tên là Tinh Ngộ." Người đàn ông anh tuấn giàu có cười nói "Nếu như cậu muốn học vẽ thì gọi điện cho tôi. Bên phía bố cậu luôn sẽ có cách, đừng vì những nguyên nhân khách quan này làm ảnh hưởng tới tiền đồ của mình."

Lâm Lạc: "..."

Bảo tôi đi học vẽ? Là tôi dạy bọn họ hay là bọn họ dạy tôi? Tôi tiêu tiền để khi không bọn họ có được một giáo viên nổi tiếng cấp thế giới?

Ngốc à.

Bảo tôi dạy vẽ, thế thì lương phải 1 vạn, à không, 10 vạn trở lên. (khoảng gần 352tr VNĐ)

"Đúng rồi, cậu tên là gì?" Tinh Ngộ đóng nắp bút.

"Lâm Nặc." Lâm Lạc không cảm xúc nói.

"Lâm Lạc?"

"Lâm Nặc." Ánh mắt cạn lời của Lâm Lạc như muốn xỉa xói anh không phân biệt được n, l "Nặc trong lời hứa." (2)

"Ok, tôi nhớ rồi, Lâm Nặc, Nặc trong lời hứa." Tinh Ngộ cười vỗ xuống vai Lâm Lạc "Về nhà đi, tối này còn chạy ra ngoài, người nhà sẽ lo lắng."

........

Nhìn chăm chú thiếu niên đạp xe đạp khuất bóng, thân ảnh đơn bạc dần dần biến mất trong đêm tối, Tinh Ngộ lấy chiếc đồng hồ đó ra, lại mở nhìn bức ảnh trước mặt.

Thiếu niên Lâm Nặc trước mặt này tuyệt nhiên không hề có khuôn mặt giống Lâm Lạc, vậy mà lại mang cho anh cảm nhận giống như Lâm Lạc.

Ánh mắt của bọn họ, biểu cảm, ngữ khí nói chuyện — Mặc dù Tinh Ngộ chưa từng nói chuyện qua với Lâm Lạc, nhưng anh đã từng nghe người khác hình dung về cậu.

Cố tình lại còn có tên trùng hợp như vậy, sở thích vẽ vời giống nhau.

Tinh Ngộ nhìn ra được đứa trẻ này lúc nói đến vẽ trong mắt có sự nhiệt tình.

Tinh Ngộ thở dài một hơi.

Anh lúc mới mười mấy tuổi liền thích Lâm Lạc.

Nhưng mà lúc đó anh không giống bây giờ công thành danh toại, nếu không đã có thể giúp Lâm Lạc lúc trước một phen.

Lâm Lạc liền không đến nỗi tráng niên mất sớm, hoặc có lẽ có thể đợi được ngày mình thành danh.

Đáng tiếc.

Nếu như có cơ hội, anh nguyện ý giúp một chút cậu bạn nhỏ như thế này.

(1): Rembrandt Harmenszoon van Rijn, thường được biết tới với tên Rembrandt hay Rembrandt van Rijn, là một họa sĩ và nghệ sĩ khắc bản in nổi tiếng người Hà Lan. Các tác phẩm của Rembrandt đã đóng góp quan trọng vào Thời đại hoàng kim của Hà Lan thế kỉ 17.

(2): Tên của Lâm Lạc là 淋落 (pinyin – Lín Luò) còn tên của Lâm Nặc là 淋诺 (pinyin– Lín Nuò), Nuò trong 诺言(pinyin- Nuò Yán nghĩa là lời hứa). Khi đọc hai cáitên này lên na ná nhau, ai không phân biệt được n vs l thì sẽ đọc nhầm.

Editor: Duyên phận ghê, dạo biển buổi đêm cũng có chồng:vvv. Nếu mình có chỗ nào dịch chưa xuôi, chưa mượt hay sai lỗi chính tả thì các bạn đừng ngại cmt cho mình biết nhé. Yêu <3.