Chương 36: Cậu có phải thích Tinh tiên sinh không?

Lâm Lạc trấn định nói: "Đúng, tiện tay vẽ."

Quả thực là tiện tay vẽ.

Tranh vẽ Lâm Lạc rất ít có phương hướng chính xác, bình thường đều là thuận theo tâm tình và cảm giác.

Cũng không biết có phải vì đoạn đối thoại hôm qua với Tinh Ngộ không, trong đầu luôn thỉnh thoảng nhảy ra người kia.

Vậy nên trong lúc vẽ liền thể hiện ra.

"Bức tranh này của cậu là ở đâu vậy, sao lại có nhiều người như thế?" Tiêu Na tỉ mỉ nhìn chằm chằm vải vẽ "Hơn nữa hoàn cảnh còn thế này..."

"Tinh tiên sinh làm sao sẽ đi nơi kiểu này?"

"Không đúng, cậu làm sao sẽ gặp Tinh tiên sinh ở chỗ như thế này?"

Lâm Lạc cũng không muốn nói chuyện nhà mình cho Tiêu Na, cũng không muốn nói việc giữa Tinh Ngộ cho người khác, nói lung tung:

"Vẽ bừa, không phải sự việc phát sinh thật sự."

"A? Hư cấu?" Tiêu Na có chút ngoài ý muốn.

"Đúng." Lâm Lạc chột dạ, vậy nên mau chóng đẩy Tiêu Na đi.

"Cậu ra ngoài, đừng ở đây, sẽ quấy rầy tôi vẽ tranh."

"Vừa nãy tôi đang nhìn, cũng không quấy rầy mà." Tiêu Na có chút không cam lòng "Cậu cho tôi xem một chút, tôi tuyệt đối không phát ra tiếng làm phiền cậu, được không?"

"Không được." Lâm Lạc quét nhìn người mong chờ tha thiết ở cửa phòng vẽ "Hiện tại tôi biết có người ở bên canh sẽ phân tâm."

"Nặc Nặc...." Tiêu Na kéo tay áo Lâm Lạc "Cậu cho tôi xem một chút đi mà, lần trước tôi còn giúp cậu đấy."

Lần trước Lâm Lạc bị bọn đòi nợ chặn ở ngoài cổng trường, là Tiêu Na tìm bảo vệ trường học tới cứu cậu.

Đối phương đưa ra điểm này, Lâm Lạc cũng không cách nào từ chối nữa.

Cậu đóng cửa phòng vẽ lại, không cho những người khác tiến vào, nói với Tiêu Na: "Vậy cậu không được chen lời, cũng không được lộn xộn gây ồn ào."

Tiêu Na gật đầu liên tục, vui vẻ nói: "Được!"

Bức tranh này của Lâm Lạc còn chưa hoàn thành.

Nhưng cậu không muốn lại vẽ Tinh Ngộ nữa.

Phiền lòng.

Vậy nên định tiện tay phá huỷ bức bản thảo này, lại vẽ một bức khác.

Vừa mới nhấc tay, Tiêu Na liền ngăn cậu lại, trừng to đôi mắt nói: "Cậu làm gì thế?"

"Tranh này không cần nữa." Lâm Lạc nói.

Tiêu Na nhăn mày lại: "Tại sao không cần nữa, vẽ đẹp như thế này, làm sao có thể không cần nữa?"

"Tôi nói không cần nữa là không cần nữa."

"Cậu có mâu thuẫn với Tinh tiên sinh à?"

Không thể không nói, con gái chính là tâm tư mẫn cảm, cái này cũng có thể liên tưởng ra.

Lâm Lạc hơi ngừng lại, thả bút vẽ xuống, nhàn nhạt nói: "Không có."

Tiêu Na trực tiếp biến câu này thành có.

"Làm sao gây ra mâu thuẫn?" Tiêu Na biết, mối quan hệ giữa Lâm Lạc và Tinh Ngộ hoàn toàn nhìn không đơn giản như bề ngoài.

Tinh Ngộ đối với Lâm Lạc, cũng không đơn thuần là giống như trợ giúp các hoạ sĩ khác từ trước tới nay.

"Nếu như thật sự có mâu thuẫn, cậu nói với tôi, trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, có lẽ tôi có thể khuyên bảo cậu thì sao?"

Lâm Lạc trầm mặc.

Tiêu Na thấy cậu không có một lời từ chối liền biết có hi vọng, tiếp tục khuyên bảo:

"Tôi chính là hội trưởng fanclub của cậu, chuyện của cậu là chuyện của tôi! Cậu nói ra, tôi tuyệt đối bảo mật, không nói với người thứ ba!"

"Hội trưởng fanclub?" Lâm Lạc nghi hoặc.

"Đúng á!" Tiêu Na nói "Tôi tự phong!"

"....Vậy fanclub này của cậu có bao nhiêu người?"

"Ờ" Tiêu Na gãi gãi mặt "Không nhiều, cũng chỉ vài người thôi, đều là học sinh mỹ thuật tôi quen ở phòng vẽ."

Lâm Lạc: "....."

"Nhưng tấm lòng tôi đối với cậu là thật!" Tiêu Na nói "Cậu nói với tôi, lại không mất miếng thịt nào."

Quả thực không mất miếng thịt nào, Lâm Lạc bị thuyết phục rồi.

Từ hôm qua sau khi tách ra với Tinh Ngộ, trong lòng vẫn luôn buồn bực bất an, giống như con kiến đang gặm, nhưng lại không nghĩ ra manh mối.

Nhưng nếu là hỏi lại không biết vì sao lại nói thế.

Lâm Lạc gãi gãi đầu: "Tôi cái này....không biết phải nói từ đâu."

Tiêu Na nghĩ nghĩ: "Cậu là nói giữa hai cậu xảy ra chuyện gì, tôi giúp cậu phân tích một chút."

Vậy nên Lâm Lạc nhặt lấy trọng điểm trong cuộc đối thoại với Tinh Ngộ hôm qua thuật lại với Tiêu Na một lần.

Đợi Tiêu Na nghe xong, đôi mắt đều trợn tròn xoe.

"Các cậu đây là...." Nội tâm Tiêu Na điên cuồng kinh ngạc, gãi mặt.

"Làm sao?" Lâm Lạc không rõ "Có vấn đề gì à?"

Đồng tử Tiêu Na chấn động run rẩy: "Giữa hai thẳng nam các cậu đều nói chuyện như thế này à?"

Lâm Lạc: "? "

Tiêu Na liên tiếp khoa tay múa chân nói, dường như ngôn ngữ đã không cách nào biểu đạt ý của cô:

"Cậu không cảm thấy, chính là, cái này, quy mô cuộc nói chuyện của các cậu có chút....quá giới hạn à?"

Lâm Lạc chìm vào trầm tư.

Nếu nói hoàn toàn không nhận thức, vậy cũng không có khả năng.

Chưa từng ăn thịt heo chả lẽ chưa từng thấy heo chạy?

Tiêu Na tỉ mỉ quan sát biểu tình của Lâm Lạc hai giây, bỗng nhiên phúc chí tâm linh: "Cái đó....cậu có phải là, có phải là....."

"Có phải là cái gì?" Lâm Lạc không kiên nhẫn nói "Có lời mau nói."

Cậu đang phiền lắm rồi.

"Có phải là....thích Tinh tiên sinh rồi?" Giọng Tiêu Na nói vài chữ cuối càng nói càng yếu.

"Hả?" Lâm Lạc sững sờ.

Lúc Tinh Ngộ hỏi cậu vấn đề này, Lâm Lạc liền phản xạ phủ nhận, trong lòng không tỉ mỉ nghĩ qua đáp án.

Hiện giờ Tiêu Na lại lần nữa lôi vấn đề này ra, Lâm Lạc không thể không nghiêm túc nghĩ lại chính mình, tìm tòi đáp án.

Thích Tinh Ngộ sao?

Lúc Lâm Lạc nối chữ thích và Tinh Ngộ lại với nhau, luôn cảm thấy làm sao càng nghĩ càng kì quặc.

Cậu còn chưa nghĩ tới phương hướng này.

Trước đây, Lâm Lạc cũng chưa nghĩ qua mình sẽ thích đồng tính.

Tuy rằng trong cái vòng mỹ thuật này, loại chuyện này chẳng lạ lùng gì, nhưng cậu chưa từng nghĩ sẽ phát sinh trên người mình.

Lâm Lạc hít sâu một hơi, ngước mắt sâu sắc liếc Tiêu Na một cái.

Tiêu Na vô cùng lanh lợi giơ tay lên nói: "Tôi bảo mật."

Lâm Lạc nhịn không được cười một chút, cảm thấy cô bé này khá vừa mắt.

Lâm Lạc giơ tay vỗ vỗ bả vai cô, trầm ngâm nói: "Cái này tôi còn cần suy nghĩ một chút....Có điều cảm ơn cậu."

Ít nhất chỉ rõ cho Lâm Lạc một phương hướng suy nghĩ mới.

Tiêu Na tuy rằng rất tò mò Lâm Lạc nghĩ cái gì, nhưng thấy Lâm Lạc không có ý tiếp tục nói, cô cũng không truy hỏi, chỉ là nói:

"Vậy nếu sau này cậu còn nghi hoặc gì, vẫn có thể giao lưu với tôi, chúng ta nói chuyện, còn hơn so với cậu một mình đoán mò."

Lâm Lạc rất tán thành.

Vậy nên, cậu liền tiếp tục vẽ.

Lần này, Lâm Lạc không phá huỷ bức tranh lúc nãy nữa, mà là vẽ tiếp nội dung trước, tỉ mỉ hoá một chút khuôn mặt mơ hồ của Tinh Ngộ trên vải vẽ tranh sơn dầu.

Nhưng Lâm Lạc vốn dĩ không phải hoạ sĩ vẽ nhân vật, phong cách cậu vẽ Tinh Ngộ cũng có sự khác biệt với vẽ nhân vật bình thường, chẳng hề theo đuổi chân thực, cẩn thận trên chi tiết, ví dụ như nếp nhăn làn da, tóc tai tinh tế mà càng cường điệu màu sắc vận dụng của cả bức tranh, biến hoá quang ảnh.

Cậu vừa mới vẽ liền quên mất thời gian.

Chỉ chớp mắt, trời đã tối.

Tiêu Na vốn nên về nhà, nhưng nhìn Lâm Lạc vẽ tranh lại không nỡ rời đi, vậy nên order hai suất đồ ăn, ngồi bên cạnh đợi Lâm Lạc vẽ xong.

Đêm càng ngày càng tối, Tiêu Na lại không buồn ngủ chút nào, nhìn Lâm Lạc đang suy nghĩ, ánh mắt đầy hưng phấn.

Cô cảm thấy cô nhìn không sai, Lâm Nặc nhất định là thiên tài tuyệt thế không kém Lâm Lạc!

Tiêu Na tin tưởng, không bao lâu sau, Lâm Nặc sẽ nổi khắp đại giang nam bắc, khiến tất cả mọi người đều cuồng nhiệt vì tranh của cậu!

__________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Thay đổi một chút.