Chương 37: Cậu có lẽ thật sự có tình cảm vượt qua bạn bè với Tinh Ngộ

Trong phòng vẽ yên tĩnh không tiếng động.

Đồ ăn Tiêu Na đặt để một bên đều nguội ngắt rồi, cũng không ai đi ăn.

Lâm Lạc căn bản là quên mất mọi thứ xung quanh, không nghĩ tới chuyện ăn cơm, không cảm thấy đói.

Tiêu Na tuy rằng thấy đói, nhưng giờ phút này, không có gì quan trọng bằng việc xem Lâm Lạc vẽ.

Cô không phải lúc nào cũng có cơ hội quan sát!

Mỗi một nét của Lâm Lạc đều khiến Tiêu Na thán phục, sự nhận biết và nắm chắc của cậu đối với màu sắc càng khiến Tiêu Na nhìn mà than thở.

Đêm đã muộn rồi, phòng vẽ muốn đóng cửa.

Người đàn ông đeo kính tới thông báo cho bọn họ rời đi, anh đi tới cửa, vừa lên tiếng, Tiêu Na liền vội vàng chạy qua ngăn anh lại.

"Suỵt."

Cô dựng ngón tay bên môi, chỉ chỉ Lâm Lạc, dùng khẩu hình nói:

"Cậu ấy đang vẽ nhập tâm, đừng quấy rầy cậu ấy."

Người đàn ông đeo kính liếc nhìn về phía Lâm Lạc, có chút kinh ngạc:

"Em ấy vẫn còn vẽ?"

Tiêu Na gật đầu, nhỏ giọng nói: "Vẫn luôn vẽ, chưa hề ngừng."

Người đàn ông đeo kính líu lưỡi, nhẹ tay nhẹ chân đi tới phía sau Lâm Lạc nhìn tranh của thiếu niên.

Chỉ liếc một cái, người đàn ông đeo kính tí thì kêu ra tiếng, nhanh chóng bịt miệng mình lại, ngoái đầu nhìn Tiêu Na.

Trên mặt Tiêu Na lộ ra nụ cười vinh dự, kéo người đàn ông đeo kính ra khỏi phòng vẽ, nói: "Nam thần của em lợi hại không?"

"Em ấy từ lúc nào thành nam thần của em?" Người đàn ông đeo kính hỏi.

"Bắt đầu từ lần trước cậu ấy tới đây diễn thuyết." Tiêu Na nói "Cái đó không quan trọng, quan trọng là anh thấy cậu ấy vẽ rồi đi?"

Người đàn ông đeo kính dùng sức gật đầu, cao hứng nói: "Nếu như không phải tự mình nhìn thấy, tôi đều không dám tin một đứa trẻ mười chín tuổi có thể vẽ ra bức tranh như thế này!"

"Đúng không, em cũng cảm thấy thế!" Hai mắt Tiêu Na phát sáng "Hơn nữa càng mấu chốt chính là, bút pháp kỹ xảo của cậu ấy giống hệt như Lâm Lạc, nhưng cậu ấy trước đây không có đặc biệt học hội hoạ một cách có hệ thống, làm sao làm được?"

"Phong cách của Lâm Lạc đặc biệt như thế, bao nhiêu người muốn mô phỏng cũng không mô phỏng được, chỉ có thể mô phỏng theo hình dáng, lại không bắt chước được thần thái."

"Năng lực lĩnh ngộ của Nặc Nặc thật sự quá mạnh rồi." Tiêu Na than thở nói "Đợi tương lai cậu ấy hình thành ra phong cách đặc biệt của bản thân, chắc chắn sẽ là một hoạ sĩ lớn của thời đại."

Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn ra ý tứ giống nhau.

Bọn họ dự cảm, bọn họ đang chứng kiến một hoạ sĩ nổi tiếng thời đại ra đời.

Người đàn ông đeo kính nghĩ nghĩ, lại than thở nói: "Tinh thần chuyên chú này của em ấy cũng là người thường khó làm được, cự nhiên một hơi vẽ lâu như vậy."

Tiêu Na cũng cảm thán một chút.

Cô tự cho rằng bản thân đã vô cùng cuồng nhiệt, thường xuyên vẽ liên tục mấy tiếng, lại hoàn toàn không thể so sánh được với Lâm Lạc.

Đương nhiên, thời gian dài như thế này, Lâm Lạc cũng không hoàn toàn đang vẽ, phần lớn thời gian đều đang suy nghĩ.

Tranh của cậu thoạt nhìn cảm xúc mãnh liệt, nhưng mỗi một nét bút đều đã trải qua đắn đo suy nghĩ mới hạ xuống, tuyệt đối không phải tác phẩm vẽ lung tung nghuệch ngoạc.

Hai người đang nói chuyện, trong phòng vẽ bỗng nhiên truyền ra tiếng chuông điện thoại.

Tiêu Na quay đầu nhìn, là tiếng chuông điện thoại của Lâm Lạc.

Lâm Lạc không nghe thấy.

Tiêu Na sợ quấy rầy cậu, vội vàng chạy qua xem giúp cậu, phát hiện là mẹ Lâm Nặc gọi đến cho cậu.

Tiêu Na do dự một giây giữa đánh thức Lâm Lạc và tự mình nghe, quyết đoán lựa chọn vế sau.

Tiêu Na nhận điện thoại, bước ra ngoài phòng vẽ, nhẹ giọng nói:

"Alo, dì ạ?"

Đầu bên kia điện thoại, Phùng Quyên nghe thấy một giọng nữ xa lạ, sững sờ một chút, còn cho rằng bản thân mình gọi nhầm.

Tiêu Na nói: "Là mẹ của Nặc Nặc đúng không ạ?"

"À....đúng" Phùng Quyên nhìn màn hình điện thoại, xác thực bản thân không gọi nhầm, chần chừ nói "Cháu là?"

Tiêu Na nhỏ giọng đáp: "Dì, cháu là bạn học ở phòng vẽ của Nặc Nặc. Là như thế này, Nặc Nặc đang ở bên này vẽ tranh, vẽ tới mức quá nhập tâm, quên mất thời gian. Dì là gọi tới giục cậu ấy về nhà ạ? Dì yên tâm, cậu ấy ở phòng vẽ chỗ này rất tốt, thấy giáo cũng đang ở đây có thể làm chứng."

Tiêu Na đưa điện thoại cho người đàn ông đeo kính, bảo anh giúp đỡ làm chứng, Phùng Quyên và người đàn ông đeo kính có tiếp xúc qua, nghe thấy giọng của anh mới yên tâm.

Đối với giáo viên, bà có một loại tín nhiệm tự nhiên.

"Thầy giáo, Nặc Nặc muộn thế này vẫn đang vẽ, có thêm phiền cho các thầy không?"

"Sẽ không." So với điểm phiền phức này, trợ giúp một hoạ sĩ thiên tài trưởng thành mới càng quan trọng, người đàn ông đeo kính cười nói "Bất quá Nặc Nặc có thể trong phút chốc vẫn chưa vẽ xong, tối nay có lẽ sẽ không về nhà."

"Chị cũng đừng lo lắng, phòng vẽ có chỗ cho em ấy nghỉ ngơi, đợi em ấy vẽ xong, có thể ngủ trong phòng vẽ, tôi cũng ở đây với em ấy, sẽ không có vấn đề gì."

Phùng Quyên ở nhà đã từng nhìn thấy trạng thái vẽ tranh của Lâm Lạc, đó gọi là tập trung toàn bộ tinh thần, kêu thế nào cũng nghe không thấy.

Thật sự gọi cậu hoàn hồn, linh cảm của cậu mất đi, tâm trạng còn không được tốt.

Vậy nên, Phùng Quyên cũng không cưỡng cầu, nhiều lần cảm ơn thầy giáo.

Người đàn ông đeo kính khen rồi lại khen Lâm Lạc, thổi phồng cậu thành độc nhất vô nhị chỉ trên trời có.

Người đàn ông đeo kính nói: "Chị, có tinh thần nghiêm túc và thiên phú như này của Nặc Nặc, chị cứ đợi tới ngày tốt đẹp đi. Em ấy bây giờ cần luyện tập càng nhiều, chị làm người lớn, nên ủng hộ nhiều hơn. Tôi tin cứ như thế này không bao lâu sau em ấy có thể tạo ra tên tuổi!"

Phùng Quyên liên tục nói không dám.

Hai người giao lưu ngắn ngủi mà thân thiện một phen.

Cúp điện thoại, Phùng Quyên nhìn gian phòng trống không, vừa cảm thấy vui mừng lại có chút cô đơn.

Thế nhưng, Nặc Nặc nỗ lực học tập như thế, bà làm mẹ, tất nhiên chỉ có thể ủng hộ.

Trong phòng vẽ, người bầu bạn với Lâm Lạc nhiều thêm một người đàn ông đeo kính.

Những học sinh khác đều đã lục tục trở về nghỉ ngơi, chỉ chừa lại ánh đèn phòng vẽ bọn họ vẫn sáng.

Người đàn ông đeo kính và Tiêu Na một trái một phải nhìn Lâm Lạc vẽ xong nét cuối cùng, đặt bút vẽ xuống, xem kỹ tác phẩm của mình một lần mới mãn nguyện gật gật đầu.

Đứng hồi lâu, chân Lâm Lạc đều tê rần, vừa tỉnh táo lại, cảm thấy cánh tay cũng xót, cổ cũng đau, chỗ nào cũng không có sức lực.

Lâm Lạc duỗi eo, thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Rất lâu rồi chưa một lần vẽ tận hứng như thế.

Trước khi thi đại học, cậu mỗi ngày đều phải khống chế thời gian vẽ tranh, chỉ có thể vẽ ở thời gian cố định, khiến Lâm Lac nhịn gần chết.

Hiện giờ thi đại học xong, cuối cùng có thể tuỳ tâm sở dục vẽ tranh rồi!

"Cậu vẽ xong rồi?" Ở bên cạnh, Tiêu Na lên tiếng.

Lâm Lạc quay đầu nhìn, lúc phát hiện là Tiêu Na còn có chút lơ mơ, suy nghĩ một hồi mới nhớ ra tại sao cô nương này ở đây.

"Ừ." Lâm Lạc cười, bụng bỗng nhiên kêu ùng ục.

"Đói rồi? Tới ăn chút gì đi." Tiêu Na nhanh chóng bưng đồ ăn mới phát hiện đồ đặt đã lạnh rồi.

"Phòng vẽ có lò vi sóng." Người đàn ông đeo kính nói "Mấy em theo tôi, hâm nóng một chút rồi ăn."

"Thầy, anh làm sao cũng ở.....?" Nhìn thấy người đàn ông đeo kính, Lâm Lạc lại ngớ người.

Người đàn ông đeo kính vừa tức vừa buồn cười nói: "Tôi đã ở đây xem em hai tiếng rồi."

"A," Lâm Lạc gãi gãi đầu "Em không có chú ý."

Lúc học sinh mỹ thuật lớp 12 luyện tập là huấn luyện theo kiểu phong bế, trong Vẽ cả thế giới không chỉ có lò vi sóng, còn có nhà ăn và kí túc xá.

Hai người hâm nóng đồ ăn một chút, một bên ăn một bên buôn.

"Nặc Nặc là đang vẽ tranh, em làm sao cũng không ăn?" Người đàn ông đeo kính nói với Tiêu Na.

"Xem quá chuyên chú, không rảnh ăn." Tiêu Na ngượng ngùng cười "Ăn cơm thì phải trì hoãn còn gì."

"Hai em," Người đàn ông đeo kính lắc đầu "Mau ăn xong rồi tới kí túc xá nghỉ ngơi đi, kí túc xá có giường đơn và chăn sạch sẽ."

Thời gian đã rất muộn rồi, ba người không có tán gẫu nhiều.

Ăn cơm xong, Lâm Lạc được người đàn ông đeo kính đưa tới kí túc xá, đối phương trải giường cho cậu xong, bảo cậu nghỉ ngơi cho tốt mới rời đi.

Lâm Lạc đánh răng rửa mặt nằm ở trên giường xong, cơ thể tuy rằng uể oải, tinh thần lại vẫn còn hưng phấn.

Buổi chiều sau khi nói chuyện với Tiêu Na, cậu lại vẽ xong bức tranh đó, trong lòng đã có đáp án mơ hồ.

Đáp án câu hỏi của Tiêu Na.

Lâm Lạc nghĩ, cậu có lẽ thật sự có tình cảm vượt qua bạn bè với Tinh Ngộ.

__________________________

Tác giả lại có điều muốn nói:

Cảm ơn vào thời gian 2021-06-12 20:18:09~2021-06-13 20:51:33 các thiên sứ nhỏ đã ném phiếu bá vương hoặc tưới dịch dinh dưỡng.

Cảm ơn thiên sứ nhỏ tưới dịch dinh dưỡng: Ba chữ kim 2 bình;

Vô cùng cảm ơn mọi người ủng hộ tôi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!