Chương 39: Ông chủ Tinh anh tuấn tiêu sái phong lưu lỗi lạc

Sinh hoạt của Tinh Ngộ vẫn luôn bề bộn nhiều việc.

Khi còn nhỏ bố anh quản giáo anh rất nghiêm khắc, mỗi ngày sắp xếp thời gian chương trình học các loại môn chính xác tới từng phút.

Sau khi lớn lên, anh thoát ly gia đình từ năm 18 tuổi, vì để giải quyết vấn đế sinh tồn của mình cũng vì để làm một phần thành tích cho bố xem, anh trừ bận chương trình học ở trường còn luôn bận rộn kiếm học phí, tiền sinh hoạt, bận dựng nghiệp.

Sau khi tự mình dựng nghiệp thành công, anh càng bận bịu.

Trên trên dưới dưới công ty, việc to việc nhỏ cần anh tới xử lí nhiều vô số kể.

Tinh Ngộ rất khó có thời gian như thế này cái gì cũng không làm, chỉ yên tĩnh đứng một bên, xem Lâm Lạc vẽ tranh.

Bức tranh này Lâm Lạc phác hoạ vô cùng tinh tế, tinh tế tỉ mỉ tới một chút vết bẩn trên tường gạch, bộ lông trên thân con chó đang nằm ở cạnh đường, đều cần phải vẽ rõ rõ ràng ràng.

Đây là một việc dài dằng dặc mà cần kiên trì.

Mà Lâm Lạc đắm chìm trong từng nét bút từng nét vẽ, không có bất kì sự không nhẫn nại nào, đối với mình tới cũng không có bất kì nhận biết nào.

Tinh Ngộ biết cậu vì sao có thể vẽ tới quên cả thời gian, chớp mắt liền tới nửa đêm.

Tinh Ngộ cũng biết, Nặc Nặc tại sao có thể tuổi còn nhỏ liền vẽ được ra bức tranh như thế.

Trừ đi thiên phú, cái này không khỏi có quan hệ với sự cứng cỏi của cậu, cùng với trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác.

Tinh Ngộ thậm chí có chút ngưỡng mộ Lâm Lạc —— Anh bắt đầu chậm rãi không mục đích nghĩ, nếu như bản thân không kinh doanh sẽ đi làm cái gì?

Anh có thể sẽ trở thành một nghệ nhân thủ công, ví dụ, một người thợ mộc.

Yên yên tĩnh tĩnh ngồi ở đó cả ngày, chỉ vì đánh bóng một đồ gỗ.

Đang lúc nghĩ, điện thoại Tinh Ngộ kêu lên, trực tiếp đá anh về hiện thực —— anh mỗi ngày đều phải nhận rất nhiều cuộc điện thoại.

Điện thoại vừa kêu, Tinh Ngộ vội vàng nhận điện thoại, nhẹ tay nhẹ chân ra khỏi phòng vẽ tiếp điện thoại.

Nghe điện thoại xong quay về, anh lại lần nữa đi tới bên cạnh Lâm Lạc liền nghe Lâm Lạc nói:

"Ông chủ Tinh, anh còn muốn đứng đó nhìn bao lâu?"

Trong lời của Lâm Lạc mang ý cười, ngoái đầu liếc nhìn anh.

Thực ra Tinh Ngộ vừa tới không lâu, Lâm Lạc liền phát hiện rồi.

Cậu ngửi thấy mùi hương gỗ nhàn nhạt thoảng qua chóp mũi, là nước hoa Tinh Ngộ thường dùng.

"Bức tranh này chỉ là luyện vẽ kiến thức cơ bản, anh nếu như thích, bán rẻ một chút cho anh, 99999 đi."

"......" Tinh Ngộ chỉ bản thân "Tôi nhìn giống người coi tiền như rác sao?"

Lâm Lạc nghe vậy, tỉ mỉ liếc nhìn anh, gật đầu nói: "Giống."

Tinh Ngộ: "......"

"Cậu nói thế này sẽ làm tôi nghi ngờ, tôi có nên mua bức tranh hôm qua hay không."

Lâm Lạc lập tức thay đổi: "Không giống."

"Ánh mắt ông chủ Tinh tốt như thế, bức tranh anh nhìn trúng, chắc chắn có chỗ đặc biệt, làm sao có thể là coi tiền như rác được?"

Tinh Ngộ bật cười: "Cậu đang khen tôi hay đang khen cậu vậy?"

"Đều có." Lâm Lạc nhe răng nở nụ cười.

"Được rồi, mang tôi đi xem bức tranh hôm qua của cậu đi." Tinh Ngộ giơ tay thuận thế nắm lấy vai Lâm Lạc.

"Anh là muốn thưởng thức tranh của tôi hay là thưởng thức gương mặt của anh?" Lâm Lạc hỏi.

Cậu liếc nhìn tay Tinh Ngộ khoác trên vai mình, khẽ mím khoé môi nhịn không được nhếch lên chút ít.

Tinh Ngộ cúi đầu nhìn cậu: "Đều có."

Lâm Lạc cười ra tiếng.

Bức tranh hôm qua vẫn còn trên giá vẽ, đắp một tấm vải, đợi sau khi Tinh Ngộ mua về, tự mình tìm người đóng khung, miễn cho bản thân làm cái khing mà anh không nhìn nổi.

Lại nói, khung tranh cũng cần tốn tiền.

Lâm Lạc đi tới trước giá vẽ, xốc tấm vải trên tranh.

Bên dưới, bức tranh mới hoàn thành không lâu lộ ra chân dụng thực của mình.

Chỉ một ánh mắt, Tinh Ngộ liền cảm thấy 1 triệu này của mình tiêu đáng giá.

Tim của anh thậm chí run lên một chút, hốt hoảng tưởng Lâm Lạc chân chính vẽ bức tranh này —— Lúc nhìn ảnh còn không có cảm giác mãnh liệt như thế này, nhìn thấy hiện vật, Tinh Ngộ dựa vào thị lực của mình, thật khó có thể nhận biết được bút pháp của Lâm Nặc và bút pháp của Lâm Lạc.

Anh bắt đầu hoài nghi ánh mắt mình có phải không quá tốt rồi hay không.

Tinh Ngộ giơ tay lên, hơi hơi rơi trên thân mình trong tranh sơn dầu.

Tinh Ngộ tuy rằng soi gương, nhưng từ trước tới nay không biết, bản thân trong mắt người khác cự nhiên là như thế này.

"Đây là...." Tinh Ngộ nhìn cảnh tượng quen thuộc trên vải vẽ tranh sơn dầu "Ngày hôm chúng ta gặp ở sòng bạc?"

Lâm Lạc gật đầu.

Cậu tuy rằng rất có tự tin với tranh của mình, nhưng người đánh giá là Tinh Ngộ, ít nhiều có chút thấp thỏm.

Dù sao mình vẽ chính là bản thân đối phương.

Nghệ sĩ dùng âm nhạc biểu đạt tình cảm, thi nhân dùng thơ lan truyền tâm ý, cậu là hoạ sĩ, tranh của cậu đương nhiên sẽ truyền đạt tất cả nội tâm cậu.

Đưa bức tranh này cho Tinh Ngộ xem, giống như mổ xẻ mình cho anh xem.

Lâm Lạc không biết Tinh Ngộ liệu có thể từ trong bức tranh này cảm nhận được cái gì không, cũng không biết anh có thể cảm nhận được gì.

Cậu biết tâm tư mình không đơn thuần như thế, vậy nên vẫn luôn chột dạ.

Tinh Ngộ cười một cái: "Hoá ra tối hôm đó tôi trong mắt cậu đẹp trai thế này nha."

Tim Lâm Lạc đập cho chút nhanh, cảm thấy sắp quá tải rồi.

"Thế mới phải bán cho anh còn gì?" Lâm Lạc có chút khát nước, nuốt vài ngụm nước bọt, nói một đằng nghĩ một nẻo nói "Đương nhiên phải vẽ anh đẹp trai một chút."

Trên thực tế, tối hôm đó Tinh Ngộ trong mắt Lâm Lạc, quả thực rất đẹp trai.

Tinh Ngộ lại muốn gõ đầu cậu, Lâm Lạc nhanh chóng né tránh.

Tinh Ngộ nói: "Khen tôi một câu cậu sẽ chết?"

"Còn muốn khen thế nào?" Lâm Lạc chỉ vào tranh sơn dầu ""Đều khen thành thế này rồi, còn chưa đủ? Ông chủ Tinh của chúng ta anh minh thần võ, phong lưu lỗi lạc như thế, không biết bao cô gái nhỏ đều bị anh mê chết."

"Đáng tiếc." Tinh Ngộ vò tóc Lâm Lạc.

"Đáng tiếc cái gì?" Da dầu bị Tinh Ngộ đυ.ng chạm qua có chút tê dại.

"Tôi không thích cô gái nhỏ." Tinh Ngộ nói "Tôi thích lớn tuổi."

"Ít nhất không chênh lệch nhiều với tôi."

"....." Sau khi cậu được Tiêu Na nhắc nhở, thời điểm tư duy được xác định rõ về suy nghĩ này liền có thể rất dễ dàng nghe hiểu Tinh Ngộ đang nói cái gì.

Lâm Lạc tựa tiếu phi tiếu nói: "Trùng hợp ghê, tôi cũng thích người lớn tuổi, thành thục."

Hai người nhìn nhau, Tinh Ngộ hơi nhíu mày.

Trêu chọc xong một câu, Lâm Lạc nhanh chóng nói sang chuyện khác: "Thế nào, 1 triệu không thiệt thòi đi?"

"Nhanh" Cậu duỗi tay ra "Lấy tiền ra đây."

Tinh Ngộ bất đắc dĩ cười cười:

"Tôi làm sao sẽ mang 1 triệu trên người? Nếu như cậu rảnh, đi theo tôi tới công ty lấy, thế nào?"

Trong công ty Tinh Ngộ không biết bao nhiêu cô gái, từ thực tập sinh thanh thuần vẫn còn học đại học tới phụ nữ chuyên nghiệp độ tuổi 20, 30, đủ hết không thiếu.

Lâm Lạc xem nhiều thế giới bên ngoài sẽ hiểu rõ chính anh một người đàn ông già này không có gì tốt.

Tinh Ngộ tin tưởng, Lâm Lạc chỉ tiếp xúc với quá ít người, không có ai đối tốt với cậu mới trong phút chốc nghĩ không thông.

"Được thôi." Lâm Lạc vui vẻ đáp ứng.

Cứ như vậy, Lâm Lạc mang theo tranh, ngồi lên xe Tinh Ngộ, hai người cùng nhau đi tới tập đoàn Vũ Quang.

Tập đoàn Vũ Quang nằm ở một toà văn phòng cao ở giữa thành phố.

Tập đoàn mẹ là Tân Năng Nguyên, gần nhất đang nghiên cứu năng lượng thuỷ triều, vậy nên tới thành phố Vân Hải gần biển mở một văn phòng chi nhánh, văn phòng chi nhánh mới cất bước, do Tinh Ngộ tự mình tới nhìn.

Ô tô lái tới bãi đỗ xe dưới hầm của tập đoàn Vũ Quang.

Sau khi xuống xe, Tinh Ngộ mang Lâm Lạc đi thang máy tới phòng làm việc của mình.

Lúc lên tầng, thang máy bỗng dưng dừng lại, cửa mở ra, bên ngoài bước vào một vị nữ sĩ trẻ tuổi.

Nữ sĩ nhìn thấy Tinh Ngộ, sững sờ một chút, vội vàng nói:

"Xin chào tổng giám đốc."

Tinh Ngộ khẽ gật đầu.

Nữ sĩ sau đó lại nhìn thấy Lâm Lạc, có chút ngạc nhiên, nhịn không được phỏng đoán đứa trẻ này có quan hệ gì với tổng giám đốc.

____________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Về sau vẫn là mỗi tối 9 giờ cập nhật mới nha.