Chương 40: Nặc Nặc, tôi là thật tâm

Bất quá, hai người trong cuộc hiển nhiên không có ý định giải thích hoặc giới thiệu.

Lên mấy tầng lầu, vị nữ nhân viên này chỉ có thể ôm tâm tình tò mò ra khỏi thang máy.

Cô còn chưa từng thấy qua tổng giám đốc mang một người khác ngoài Lãnh Tinh Lan tới công ty, đứa trẻ này là ai? Lẽ nào là thân thích của ông chủ, em trai các kiểu?

Hai người này lớn lên cũng không giống nhau.

Trong thang máy, Lâm Lạc trộm quan sát Tinh Ngộ thông qua gương thang máy.

Đây vẫn là lần đầu tiên cậu tới công ty Tinh Ngộ, tương đương với việc cậu bắt đầu thâm nhập vào cuộc sống Tinh Ngộ.

Trước đây đều là Tinh Ngộ tới tìm cậu, địa điểm hai người gặp mặt bình thường đều là trường học hoặc là Vẽ cả thế giới.

Tinh Ngộ hiểu cậu, cậu lại không hiểu Tinh Ngộ.

Hiện giờ, cậu rốt cuộc có thể quan sát cuộc sống của Tinh Ngộ ở cự ly gần rồi.

Lâm Lạc vừa hưng phấn lại mong đợi.

Từ trạng thái lúc nãy Tinh Ngộ và cấp dưới của anh gặp mặt mà nói, Tinh Ngộ ở trước mặt người khác dường như là nghiêm túc thận trọng, nhưng ở trước mặt cậu không có tí hình tượng nghiêm túc nào —— cậu đắc ý nghĩ.

Không lâu sau, thanh máy "đinh" một tiếng, biểu thị hai người tới rồi.

Tinh Ngộ bước ra ngoài trước, quay đầu nhìn Lâm Lạc ra hiệu: "Theo tôi."

Lâm Lạc vội vàng chạy bước nhỏ đi theo, cùng Tinh Ngộ sóng vai.

Cậu vừa đi vừa đánh giá trang hoàng bố cục trong công ty Tinh Ngộ.

Ừm, thiết kế vô cùng đơn giản thanh thoát mà có cảm giác khoa học kỹ thuật, rất phù hợp hình tượng công ty bọn họ.

Lâm Lạc không có con đường khác tìm hiểu Tinh Ngộ, thông tin trên mạng tất nhiên tìm qua không ít lần, Tinh Ngộ từ năm bao nhiêu tuổi bắt đầu xây dựng sự nghiệp, công ty của anh làm về cái gì, Tinh Ngộ có mấy tình nhân — trước mắt vẫn chưa nghe qua — vân vân nhiều vấn đề, cậu đều nhất thanh nhị sở.

Lâm Lạc cũng biết, Tinh Ngộ thường trợ giúp các hoạ sĩ nhỏ nghèo túng có thiên phú có tài năng, mà bản thân có lẽ là một trong số đó.

Nhưng Lâm Lạc tin tưởng, mình so với các hoạ sĩ khác vẫn là không giống.

Tinh Ngộ sẽ không săn sóc người khác giống như với mình đi?

Trên đường, hai người thỉnh thoảng có gặp phải những nhân viên khác trong công ty.

Các nhân viên nhìn thấy Tinh Ngộ, dồn dập trả lời anh, sau đó đều giống với nữ nhân viên gặp trong tháng máy quăng cho cậu ánh mắt ngạc nhiên.

Lâm Lạc không hề bị lay động.

Hai người đi thẳng tới văn phòng của Tinh Ngộ.

Mở cửa bước vào, Lâm Lạc cẩn thận từng chút một đặt tranh của cậu lên bàn làm việc.

Vừa ngẩng đầu liền phát hiện bức tranh "Biển" trị giá 200 triệu đang treo trên tường.

Lâm Lạc sững sờ một chút, phút chốc có chút chột dạ.

Thời gian sáng tác "Biển" và bức "Tinh Ngộ" kém nhau không là bao, người thị lực tốt đều có thể nhìn ra hai bức tranh có sự tương đồng.

Hơn nữa, nếu như Tinh Ngộ nhấc lên nghi ngờ, đi kiểm định niên đại sáng tác của "Biển", vậy mình không phải lộ tẩy rồi à???

Lâm Lạc trong lòng hoảng hốt, lấy lại bức tranh ôm vào lòng.

"Tôi bỗng nhiên không muốn bán nữa."

Tinh Ngộ vừa ngồi xuống ở sofa bằng da thật liền nghe thấy lời này, nhíu mày: "Sao thế?"

"Không có gì" Lâm Lạc đáp "Chính là bỗng dưng không muốn bán nữa."

"Chê giá thấp?" Tinh Ngộ hỏi.

Lâm Lạc gật đầu: "Đúng á, anh thêm một số không cho tôi thì tôi bán cho anh."

Lâm Lạc hét giá 2 triệu, Tinh Ngộ mặc cả còn 1 triệu, thêm một số không chính là 10 triệu.

Tinh Ngộ bị nhóc con này làm tức cười: "Cậu là thành tâm không muốn bán?"

"Đúng vậy" Lâm Lạc nói "Chính là không muốn bán nữa, không muốn bán cho anh."

"......" Tinh Ngộ khó hiểu nói "Vì sao?"

"Không có vì sao." Lâm Lạc ôm tranh lùi về sau một bước "Tôi đi trước đây, anh tự mình bận đi nhé."

Thiếu niên nói xong, xoay đầu muốn trốn.

"Đứng lại." Tinh Ngộ nhíu mày.

Bước chân Lâm Lạc dừng lại, chột dạ quay đầu liếc nhìn anh, nguỵ biện nói: "Hai chúng ta vẫn chưa kí hợp đồng nữa, hiện giờ nuốt lời cũng không tính là vi phạm hợp đồng, anh còn muốn ép mua ép bán hay gì?"

Tinh Ngộ khẽ "xì" một tiếng, hất cằm với Lâm Lạc, nhìn hướng sofa đối diện mình, nói: "Lại đây, ngồi."

"Tôi không." Lâm Lạc cố chấp lên, chín con trâu cũng kéo không nổi.

"Lại đây." Tinh Ngộ tăng thêm ngữ khí.

Khoé môi Lâm Lạc cong lên, thành thật mà nói, cậu không sợ Tinh Ngộ.

Nhưng cậu cũng không muốn để Tinh Ngộ giận cậu.

Vậy nên Lâm Lạc vẫn là ngoan ngoãn quay về, ôm tranh ngồi xuống đối diện Tinh Ngộ, lần thứ hai thanh minh:

"Tranh tôi không bán cho anh, anh không cần lại khuyên tôi."

"Được, không mua thì không mua." Tinh Ngộ dựa vào ghế sofa, vắt chéo chân, dùng ánh mắt xem xét đánh giá Lâm Lạc.

Đây là một tư thế có cảm giác áp bức rất mạnh, nhìn tới trong lòng Lâm Lạc rất có áp lực.

"Cậu không muốn mua, tôi cũng không thể cưỡng ép cậu. Nhưng tôi muốn nhắc nhở cậu, trừ tôi ra, hiện tại không ai sẽ trả giá cao như thế mua tranh của cậu."

"Không có thì không có, ngược lại tôi hiện tại cũng không thiếu tiền tiêu." Lâm Lạc lẩm bẩm.

Tinh Ngộ mỉm cười: "Giống như tôi phải mua tranh của cậu vậy."

Lâm Lạc cúi đầu, trong lòng rất không vui, lòng nghĩ: Bán cho anh 1 triệu coi như tiện nghi anh đấy!

Cứ coi như bán cho anh 10 triệu cũng tính là rất tiện nghi anh đấy được chưa!

Lại nhìn thấy Tinh Ngộ dừng một chút, duỗi tay ra, giơ 5 ngón tay: "5 triệu."

Lâm Lạc: "Cái gì?"

Tinh Ngộ thận trọng nói: "Nhiều nhất rồi."

"Không thêm được nữa."

"Tôi không phải vì hiện giờ tranh của cậu đáng giá nhiều tiền thế này liền nguyện ý mua."

"Một mặt là xem trọng tiền đồ của cậu, một mặt khác, chủ yếu là vì Lâm Lạc, cậu có lẽ biết."

Lâm Lạc ngẩn ra.

"Phong cách của cậu và Lâm Lạc rất giống" Tinh Ngộ nhìn bức tranh trong lòng cậu "Bức tranh này của cậu, cậu nếu không nói là cậu vẽ, tôi đều sẽ cho rằng là Lâm Lạc người thật vẽ."

"Vậy nên tôi rất muốn."

"Cậu biết đó, tôi rất thích tranh Lâm Lạc."

Nếu như chỉ là một bức tranh rất giống phong cách Lâm Lạc, Tinh Ngộ có lẽ sẽ không cố chấp như vậy muốn mua.

Nhưng bức tranh này là "Lâm Lạc" vẽ bản thân anh, cùng với tác phẩm bình thường của Lâm Lạc không giống.

Lúc Tinh Ngộ mười mấy tuổi liền muốn đi gặp Lâm Lạc người thật, nhưng vẫn luôn không có cơ hội.

Anh vốn cho rằng bản thân vẫn còn cơ hội, dù sao Lâm Lạc cũng lớn hơn mình mười mấy tuổi.

Sau đó không nghĩ rằng, năm anh thành niên, Lâm Lạc mất.

Vậy nên anh chỉ có thể ôm tiếc nuối cả đời, sẽ không còn được gặp lại Lâm Lạc, cũng không thể có được bức tranh chân dung Lâm Lạc tự tay vẽ cho anh.

Mà hiện tại, một bức tranh chân dung quá giống Lâm Lạc tự tay vẽ vì anh bày ra trước mặt, tuy rằng hoạ sĩ không phải Lâm Lạc, mà là Lâm Nặc, nhưng trên một trình độ nào đó cũng có thể thoả mãn chút ít nỗi tiếc nuối còn sót trong lòng anh.

Lâm Lạc há miệng.

Nói thật, nguyện vọng từ fan mình, Lâm Lạc rất muốn thoả mãn.

Tinh Ngộ là fan số một của mình, fan cứng, vì mình tiêu không biết bao nhiêu tiền.

Có thể nói, Lâm Lạc nổi tiếng, tác phẩm của Lâm Lạc có thể xào với giá cao như thế đều không tránh khỏi có quan hệ với Tinh Ngộ.

"Thế nhưng...." Lâm Lạc có chút xoắn xuýt.

Có người thích tranh của mình như thế, cậu đương nhiên vui mừng, nhưng nhỡ đâu lật xe, bị Tinh Ngộ phát hiện bức tranh lần trước là "hàng nhái", bản thân chẳng phải sẽ chết rất thảm?

"Nặc Nặc." Tinh Ngộ thẳng eo, hạ chân xuống, nhìn thẳng Lâm Lạc, trên mặt mang theo khẩn cầu.

"Tôi rất thành tâm muốn mua."

__________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Vẫn luôn đang sửa văn....Vài chương trước sửa một ít lại một ít, có lẽ sẽ không sửa nữa, đầu trọc cảm ơn thiên sứ nhỏ vào thời gian 2021-06-24 11:58:58~2021-06-25 21:21:58 vì tôi ném phiếu bá vương hoặc tưới dịch dinh dưỡng.

Cảm ơn thiên sứ nhỏ ném mìn: Lục đỉnh phong 1 cái;

Cảm ơn thiên sứ nhỏ tưới dịch dinh dưỡng: Lục đỉnh phong 8 bình;

Vô cùng cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!