Chương 41: Bởi vì cậu là cậu

Này thật sự khiến người khó lòng từ chối.

Không chỉ vì cái này tới từ khẩn cầu chân thành của fan, càng là vì người nói chuyện là Tinh Ngộ.

Từ trước tới nay đều là Tinh Ngộ trợ giúp cậu, mà Tinh Ngộ vẫn chưa hề yêu cầu cậu cái gì.

Lâm Lạc chần chừ cúi đầu chìm vào suy tư.

Bán tranh, cậu có thể lật xe.

Không bán, cậu thật sự không từ chối nổi Tinh Ngộ.

....Vậy nên thực ra căn bản không có lựa chọn thứ hai.

Cậu không từ chối nổi Tinh Ngộ.

Lật xe thì lật xe đi, cùng lắm tới thời điểm đó....Thôi thôi, lộ tẩy rồi nói sau.

"Tranh có thể cho anh." Nghĩ hồi lâu, Lâm Lạc nói "Nhưng mà....tôi không lấy tiền."

Nói như thế này, đợi tương lai lật xe, Tinh Ngộ có thể sẽ xuống tay lưu tình với cậu một chút.

Tinh Ngộ có chút ngạc nhiên: "Tại sao?"

Anh phát hiện suy nghĩ của đứa trẻ này càng ngày càng khó hiểu.

"Không vì sao cả." Lâm Lạc nghiêm mặt thả tranh xuống "Dù sao thì bức tranh này đưa không cho anh, không thu tiền. Anh có muốn hay không, không muốn thì tôi đem về."

Lâm Lạc làm bộ muốn lấy tranh đi.

Tinh Ngộ đè tranh lại, như có điều suy nghĩ đánh giá Lâm Lạc hai cái, chợt cười nói:

"Làm sao, lương tâm phát hiện muốn cảm ơn tôi?"

"Một bức tranh mà thôi" Lâm Lạc ôm cánh tay "Tranh như thế này tôi muốn vẽ bao nhiêu bức liền vẽ bấy nhiêu bức."

"Nhìn trên phần anh thích như thế liền tặng cho anh, miễn cho anh nói tôi keo kiệt."

Tinh Ngộ cười cười, chỉ chỉ tranh: "Đây nhưng là 1 triệu đấy, cậu cứ như vậy không cần?"

"1 triệu thì 1 triệu, tôi nhưng là triệu phú đấy." Lâm Lạc vô cùng hào phóng nói.

Trên thực tế vẫn là có chút nhức nhối.

Nhưng mà, nếu tặng cho Tinh Ngộ thì cũng không phí.

"Nếu đã như vậy thì cảm ơn phú hào nhỏ." Tinh Ngộ cũng không khách khí với cậu, cười nói, thu hồi tranh về.

Dự định quay về làm một cái khung riêng, mang về nhà treo ở phòng ngủ mình.

Mỗi ngày mở mắt liền có thể nhìn thấy tranh chân dung "Lâm Lạc" vẽ cho mình, nghĩ mà khiến người vui sướиɠ.

Lúc này cửa văn phòng bị gõ vang.

"Mời vào." Tinh Ngộ đầu cũng không ngẩng.

"Tổng giám đốc." Nữ thư kí trẻ tuổi xinh đẹp bước vào "Đây là số liệu kiểm tra mới nhất, mời ngài xem qua."

Nữ thư kí mặc một bộ tây trang già dặn, mái tóc cực ngắn tới mang tai, trang điểm đẹp đẽ, nói xong nhìn thấy Lâm Lạc, sững sờ một chút.

"Ừ, mang tới đây." Tinh Ngộ vươn tay ra.

Nữ thư kí đưa văn kiện trong tay cho Tinh Ngộ, đứng ở một bên đợi.

Đối với đứa trẻ bỗng dưng xuất hiện này, thư kí hoàn toàn không để ý quá nhiều.

Tuy rằng cô cũng có chút tò mò đây là ai.

Nhìn thấy hai người bàn công việc, Lâm Lạc ngồi ở một bên có chút không tự nhiên, hỏi Tinh Ngộ:

"Cái đó....tôi có cần tránh đi một chút không?"

"Không cần." Tinh Ngộ một bên nhìn số liệu trên văn kiện một bên nói "Dù sao cậu cũng nghe không hiểu."

Lâm Lạc: "....."

Tuy rằng là sự thật, nhưng ít nhiều cũng có chút tổn thương.

Lâm Lạc bĩu môi, ngoái đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bởi vì có Lâm Lạc, Tinh Ngộ không có xem quá tỉ mỉ, liếc sơ qua liền thả đồ vật xuống, nói với thư kí:

"Cô mang Nặc Nặc đi thăm quan công ty chúng ta một chút đi."

"Được ạ thưa tổng giám đốc." Thư kí cười nói.

"Không muốn." Lâm Lạc lại không chút do dự từ chối.

"Làm sao" Tinh Ngộ nâng mắt nhìn cậu "Công ty chúng tôi trang hoàng rất là đẹp đấy, không muốn xem một vòng?"

"Tôi muốn anh mang tôi đi tham quan." Lâm Lạc nói:

Tinh Ngộ cười.

Thư kí liền cười nói: "Công việc của tổng giám đốc rất bận, bạn học nhỏ, chị mang em đi tham quan cũng giống nhau."

Lâm Lạc kiên trì lắc đầu, nhìn Tinh Ngộ.

Tinh Ngộ bất đắc dĩ, thở dài đứng dậy: "Được thôi, phục cậu rồi."

Khoé môi Lâm Lạc khẽ cong, lộ ra nụ cười như ý.

Lập tức nhảy lên, kéo lấy tay Tinh Ngộ, làm ra bộ dạng trẻ nhỏ thần thái ngây thơ nói: "Anh ơi, anh thật tốt."

"....." Tinh Ngộ cúi đầu liếc nhìn tay mình, trong lòng buồn cười, quỷ dị sinh ra một loại cảm giác đứa trẻ này đang tranh thủ chiếm tiện nghi anh.

Anh? Thư kí bắt lấy xưng hô này, xem ra là em trai của tổng giám đốc đi.

Lần đầu tiên nghe nói tổng giám đốc còn có một em trai lớn như thế này.

Người đời đều biết bố mẹ Tinh Ngộ là ai, nhưng cũng không biết, Tinh Ngộ và bố mẹ anh không quá hoà thuận, bình thường rất ít liên hệ gặp mặt.

Một nhà bọn họ rất ít xuất hiện cùng nhau trước mặt công chúng.

Đây vẫn là lần đầu tiên người nhà tổng giám đốc tới công ty.

Lâm Lạc nắm lấy tay Tinh Ngộ bước ra ngoài, vừa đi vừa quay lại nhìn thư kí đó, cười nói:

"Vẫn chưa được nhìn qua công ty của anh như thế nào, anh trai mau mang em đi tham quan đi."

Cậu kéo Tinh Ngộ một đường chạy chậm, rất nhanh liền biến mất khỏi tầm mắt thư kí.

Hai người đi tới hành lang, Lâm Lạc dừng ở trước cửa sổ, ngoái đầu liếc nhìn Tinh Ngộ, trêu chọc nói:

"Nữ nhân viên công ty các anh cũng khá đẹp á."

"Công ty các anh là xem mặt tuyển người à?"

"Ngoại trừ mặt, còn xem năng lực nghiệp vụ" Tinh Ngộ cười giỡn nói "Mặt chỉ là một bộ phận."

"Thế à, không biết còn cho rằng chỗ này của anh là công ty giải trí."

Ngữ khí Lâm Lạc chua chua, thuận theo hành lang đi về phía trước, lòng bàn tay thuận theo phía trước mơn trớn vách tường trắng tinh.

Đây là thế giới của Tinh Ngộ cậu không được tiếp xúc.

Phụ nữ xinh đẹp ăn mặc chuyên nghiệp ngăn nắp, nói những từ ngữ chuyên nghiệp cậu nghe không hiểu, khiến Lâm Lạc cảm thấy mình có chút không hoà nhập.

Đặc biệt là trên người cậu vẫn còn mặc áo ngắn tay quần cộc và dép xăng đan đậm chất học sinh.

Lâm Lạc không thích như thế này, cậu chỉ thích ở đơn độc với Tinh Ngộ.

"Nói thật, tôi còn thật sự đã từng đầu tư sản nghiệp giải trí." Tinh Ngộ nói "Sau đó liền lỗ."

Lâm Lạc cười ra tiếng, ngoái đầu nhìn anh: "Anh còn sẽ thua lỗ, tôi còn tưởng ông chủ Tinh rất lợi hại, làm cái gì cũng có thể kiếm tiền ấy."

"Coi trọng tôi quá." Tinh Ngộ nói "Tôi thường thua lỗ."

"Nhưng mà, vẫn là thời điểm kiếm lời nhiều hơn."

"Anh biết anh đầu tư kiếm lời nhất là gì không?" Lâm Lạc hỏi.

"Cái gì?"

"Đó chính là nhìn trúng tôi." Lâm Lạc chỉ vào bản thân "Anh sau này chắc chắn sẽ kiếm lời to, tôi nói với anh."

"Tôi tặng không anh bức tranh đó, tương lai chắc chắn có thể tăng vọt tới mấy chục triệu."

Đáp án này không ngoài dự liệu một chút nào của Tinh Ngộ.

Trên mặt anh treo nụ cười, cúi đầu bình tĩnh nhìn Lâm Lạc: "Vậy tôi mỏi mắt mong chờ."

Tinh Ngộ thật sự rất mong chờ, hoạ sĩ thiên tài nhỏ của anh sau này lớn lên sẽ thành bộ dạng gì.

Bị người đàn ông nhìn như thế, Lâm Lạc ngược lại có chút ngại ngùng, quay mặt đi nói: "Bất quá, anh không được để tranh của tôi và tranh của Lâm Lạc ở cạnh nhau."

"Tại sao?"

"Tôi là tôi, Lâm Lạc và Lâm Lạc." Lâm Lạc nói dối "Đó là tranh của tôi, không phải tranh của Lâm Lạc, tôi không thích đánh đồng với anh ta."

Nhỡ đâu hai bức tranh đặt ở một chỗ so sánh, cậu lộ tẩy mất thì làm sao?

"Vậy Nặc Nặc cậu phải cố lên."

"Cậu phải nỗ lực vẽ ra phong cách của chính mình, không giống với phong cách Lâm Lạc, người khác mới đối xử coi cậu là Lâm Nặc."

"Bằng không, cậu chỉ có thể là bản sao của Lâm Lạc mà thôi."

Lâm Lạc tò mò ngẩng đầu: "Anh không phải rất thích tranh Lâm Lạc à, tại sao sẽ muốn tôi vẽ ra phong cách không giống?"

"Bởi vì cậu là cậu, Nặc Nặc."

Tinh Ngộ biết rõ không nên có thêm nhiều tiếp xúc thân thể với Lâm Lạc, nhưng gió ngoài cửa sổ thổi tới, thời điểm tóc ngắn của Lâm Lạc lay động, Tinh Ngộ vẫn là nhịn không được giơ tay vuốt ve tóc thiếu niên.

Ừ, xúc cảm thật tốt.

"Thiên phú của cậu tốt như thế, không nên chỉ dừng lại ở việc phỏng theo người khác."

Lời của Tinh Ngộ ngược lại thức tỉnh Lâm Lạc.

Tuy rằng cậu là Lâm Lạc chính chủ, nhưng người đời không biết.

Hơn nữa, cậu sống lại một kiếp, lẽ nào chỉ là để vẽ tranh giống như đời trước? Thế không phải phí công sống lại à?

Đã tới lúc cậu tìm tòi phong cách mới, lại lần nữa xác định vị trí mới của mình.

Đang nghĩ, điện thoại bỗng nhiên reo lên.

Lâm Lạc tiện tay nhận điện thoại: "Alo, mẹ?"

Đầu bên kia điện thoại, Phùng Quyên không biết nói cái gì, Tinh Ngộ nhìn thấy nụ cười trên mặt Lâm Lạc nhạt đi.

Cúp điện thoại, Tinh Ngộ hỏi: "Làm sao?"

"Bố tôi ngày mai ra toà." Lâm Lạc nói "Mẹ tôi hỏi tôi có đi hay không."

"Vậy cậu đi chứ?"

"Đi chứ." Lâm Lạc cười "Đương nhiên phải đi."

"Nhưng mà, anh có thể đi với tôi không?"

Lâm Lạc ngẩng đầu nhìn Tinh Ngộ: "Xem ở phần tôi vừa tặng anh bức tranh."