Chương 42: Nếm thử đồ ĂN ANH ẤY THÍCH

Tuổi nhỏ đã biết dựa ơn đòi báo đáp rồi.

Tinh Ngộ một tay đút túi quần, cụp mắt cười nói: "Đó là chuyện gia đình nhà cậu, một người ngoài như tôi đi để là gì?"

"Hơn nữa, tôi còn có công việc, làm gì có thể mỗi ngày chạy khắp nơi ra ngoài với cậu."

Lời Tinh Ngộ nói có đạo lí.

Nhưng Lâm Lạc vẫn không vui.

"Được rồi." Cậu bĩu môi.

"Nhưng" Thấy Lâm Lạc không vui, Tinh Ngộ nghĩ nghĩ nói "Làm bồi thường, tôi có thể sau khi có thành tích thi đại học của cậu dành ra một ngày chơi với cậu."

"Địa điểm cậu chọn."

Lời này hoàn toàn là đang dỗ trẻ con.

Tinh Ngộ hoàn toàn coi Lâm Lạc là trẻ nhỏ mà đối đãi.

Việc này khiến Lâm Lạc có chút không vui.

Nhung chơi thì vẫn phải chơi, đó là cơ hội ở một mình với Tinh Ngộ nguyên một ngày.

Hôm sau, Lâm Lạc và Phùng Quyên đúng giờ tới toà án bàng thính mở phiên toà.

Phiên toà trước kết thúc xong, tới lượt phiên bọn họ, hai mẹ con cùng với gia đình người hiềm nghi phạm tội khác đứng ở cửa sau toà án, nhìn thấy cảnh sát toà án một trái một phải áp giải đám người Lâm Nguyên Long tới.

Mấy tên dân cờ bạc bọn họ là bị xử lí cùng án, toà án thẩm vấn tất nhiên cùng lúc.

Lâm Lạc ở xa xa nhìn thấy tay chân Lâm Nguyên Long mang gông cùm bước tới, mỗi bước đi, dây khoá xích chân kéo lê trên đất, phát ra tiếng leng keng.

Lâm Nguyên Long cạo đầu trọc, trên người mặc đồng phục trạm giam.

Xem ra gầy đi không ít, ánh mắt cũng rất ảm đạm, không có tinh thần gì.

Bước gần tới vài bước, Lâm Nguyên Long bỗng nhìn thấy hai người Phùng Quyên và Lâm Lạc, hắn dừng chân, ánh mắt âm trầm khoá chặt lên người hai người.

Từ khi Lâm Nguyên Long bị bắt, Lâm Lạc chưa từng tới thăm hắn.

Phùng Quyên ngược lại tới 1 lần.

Nhưng bọn họ không mời luật sư cho hắn, càng sẽ không làm đơn xin tại ngoại trong thời gian xét xử cho hắn (1), dường như coi trên thế giới này không có Lâm Nguyên Long người này.

"Đi mau." Cảnh sát toà án không kiên nhẫn thúc giục, đẩy Lâm Nguyên Long một cái.

Lâm Nguyên Long lảo đảo một cái, lúc này mới tiếp tục đi về phía trước, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm mẹ con hai người, nhìn tới mức Phùng Quyên rất không thoải mái, không khỏi cúi đầu trốn tránh tầm mắt hắn.

Lâm Lạc ôm mẹ cậu, thấp giọng nói: "Mẹ, không cần sợ hắn."

"Hắn sắp ngồi tù rồi, về sau hai chúng ta có thể trải qua những ngày tháng tươi đẹp rồi."

Phùng Quyên nhanh chóng liếc nhìn Lâm Nguyên Long một cái, lại thu hồi tầm mắt, cúi đầu: "Ừ."

Phiên toà sắp bắt đầu, Lâm Lạc đỡ Phùng Quyên tới chỗ bàng thính ngồi xuống.

Lâm Nguyên Long đưa lưng về phía bọn họ đứng ở giữa toà án.

Đây là lần đầu tiên Lâm Lạc tham gia phiên toà, người xét xử còn là bố cậu.

Có lẽ là vì chiếm lấy thân thể Lâm Nặc, tiếp nhận kí ức cậu, nếu nói Lâm Lạc không có tí cảm tình nào với người bố này, vậy cũng không thể nào.

Trong thân thể cậu vẫn lưu lại chút ít ước ao cùng mong đợi kế thừa từ Lâm Nặc đối với người bố này.

Bất quá, người này không xứng làm bố, cũng không xứng làm chồng.

Lâm Lạc nói trong lòng với Lâm Nặc: Hiện tại hắn cũng coi như tự mình làm bậy, về sau tôi sẽ giúp cậu chăm sóc tốt mẹ.

Kết thúc phiên toà, mặt rỗ đứng trên toà khóc ròng ròng, xin quan toà cho hắn một cơ hội, hắn sẽ tự sửa đổi bản thân trở lại thành người tốt.

Lâm Lạc nhìn thấy người nhà mặt rỗ ở phía sau cũng khóc không ra bộ dạng.

Lâm Nguyên Long ngược lại không có cảm giác gì.

Trước khi bị cảnh sát toà án đưa đi, hắn còn hung ác trừng Lâm Lạc và Phùng Quyên, trong ánh mắt đó viết rõ:

"Chúng mày đợi tao ra."

Sau khi từ toà án bước ra, Lâm Lạc hướng lên bầu trời thở một hơi dài nhẹ nhõm, quăng đi những kí ức không vui, cười nói với Phùng Quyên:

"Mẹ, vì để chúc mừng ngày tốt đẹp trong tương lai chúng ta, hôm nay đi ăn một bữa ngon đi?"

Sau khi có thành tích đại học, Lâm Lạc thi được khá tốt, là trạng nguyên thành phố Vân Hải bọn họ.

Dù cho Lâm Lạc không thi học viện mỹ thuật, dựa vào thành tích đại học này cũng có thể tới các trường đại học hàng đầu đất nước.

Lâm Lạc và mẹ Phùng Quyên cùng nhau đi ăn chúc mừng một phen.

Vẽ cả thế giới nghe nói tin tức này, lôi một băng biểu ngữ ở phòng vẽ chúc mừng Lâm Lạc, tuyên dương là thành phố Vân Hải phàm là học vẽ tranh đều biết tới cái tên Lâm Nặc này.

Thi tuyển sinh hạng nhất, thi cấp trường Quốc Mỹ hạng nhất, thi đại học trạng nguyên thành phố, gia đinh nghèo khó, còn lớn lên khá đẹp, những danh hiệu này gộp lại khiến Lâm Nặc nổi lên một trận.

Bức tranh hồi đầu cậu vẽ ở phòng vẽ cũng được đăng lên mạng, thu hút thảo luận rộng rãi.

Tới quan hệ của cậu và Tinh Ngộ cũng bị lôi ra.

Mọi người ca ngợi cậu là ngôi sao đang lên của giới mỹ thuật, thậm chí có người nói, cậu sẽ là Lâm Lạc tiếp theo.

Mà Lâm Lạc thân là trung tâm của dư luận, đối với tất cả các lời khen ngợi, bao gồm đỏ mắt, châm chọc, khıêυ khí©h, tất cả đều không đặt trong lòng.

Bản thân cậu đang trên một con phố khu thành cũ ở thành phố Vân Hải, cùng Tinh Ngộ ngồi xổm ở ven đường ăn đậu phụ thối.

"Không nghĩ rằng nhiều năm như thế, nhà đậu phụ thối này vẫn còn." Lâm Lạc vừa ăn vừa nói.

"Nhiều năm như thế?" Trong tay Tinh Ngộ cầm một bát giấy ăn một lần, ngửi mùi hương, không phải rất nguyện ý há miệng "Cậu từ rất lâu trước đây tới qua chỗ này?"

"Đúng vậy." Lâm Lạc cười "Mười năm trước, cùng Lâm Lạc tới đây.

Tinh Ngộ nhíu mày: "Cái gì?"

"Ý trên mặt chữ." Lâm Lạc tiếp tục cúi đầu ăn đậu phụ thối của mình "Đây là đậu phụ thối Lâm Lạc đã từng ăn, anh ấy rất thích."

Tinh Ngộ hồ nghi nói: "Cậu lừa tôi đi? Không phải cậu nói, cậu chỉ gặp qua anh ấy ở bờ biển vào kì nghỉ hè, làm sao còn cùng nhau đi ăn đậu phụ thối?"

"Anh không tin thì thôi." Lâm Lạc nhún vai, thở ra một hơi "Có chút cay."

"Kì hè tôi rảnh không có việc gì, không thể chạy đi khắp nơi với anh ấy?"

"Anh ấy trước đây ở phụ cận này, tôi tại sao không thể cũng anh ấy ăn đậu phụ thối?"

Tinh Ngộ đương nhiên biết Lâm Lạc khi còn sống ở phụ cận này, điểm này là chính xác.

"Ngoại trừ nhà đậu phụ thối này" Lâm Lạc nâng tay chỉ vào một nhà cơm gà kho tàu đối diện, cười nói "Chỗ đó vỗn là tiệm ăn sáng, bánh bao thịt bò nhà anh ta đặc biệt ngon, Lâm Lạc cũng rất thích."

"Còn có không?" Tinh Ngộ hỏi.

"Còn có" Lâm Lạc nghĩ nghĩ, chỉ vào một cửa hàng đồ ăn vặt Sa Huyện chếch đó không xa "Trước đây nơi đó là một nhà hành lang triển lãm tranh, Lâm Lạc đã từng làm thêm ở đó."

Cảm giác này rất kì diệu.

Khi còn sống Lâm Lạc không có bạn bè gì, cậu rất cô độc, không thích ra ngoài, trừ đi làm, cả ngày đều chôn đầu trong nhà vẽ tranh.

Những điều cậu nói này đều rất ít người biết, càng không người chứng kiến.

Mà hiện tại cậu nói những điều này cho Tinh Ngộ nghe, phảng phất như cậu và Tinh Ngộ thành bạn bè cũ, Tinh Ngộ chứng kiến cuộc sống của cậu.

Cậu có mối liên hệ càng sâu với thế giới này, không phải làm Lâm Nặc, mà là làm Lâm Lạc.

Nói mãi nói mãi, Lâm Lạc bắt đầu cười, xoay đầu phát hiện Tinh Ngộ đang ăn phần đậu phụ thối lúc nãy còn rất ghét bỏ.

"Anh không phải không thích à?"

"Nếm thử." Tinh Ngộ nói "Thử xem vị mà anh ấy thích như thế nào."

Lâm Lạc ý cười càng đậm, truy hỏi: "Là như thế nào, cảm giác khá được đi?"

Tinh Ngộ nhíu mày nếm thử một chút: "Cay cay, còn khá thơm, không có khó ăn như vậy."

Có lẽ yêu ai yêu cả lối đi.

Ăn xong trong bát mình, Lâm Lạc tới gần, nói với Tinh Ngộ: "Của tôi ăn xong rồi, anh đút tôi một miếng."

Cậu há miệng, môi bị cay tới đỏ hồng.

Ở nơi gần Tinh Ngộ trong gang tấc.

_____________________________

(1) Tại ngoại: một người một người có quyết định khởi tố bị can của Viện kiểm sát thì Cơ quan điều tra sẽ tiến hành tạm giáo bị can để thực hiện các công tác điều tra, tránh trường hợp người này bỏ trốn khỏi nơi cư trú, tiếp tục hành vi phạm tội hay xóa dấu vết phạm tội... Tuy nhiên vẫn có những trường hợp mà căn cứ theo tính chất, mức độ nguy hiểm của hành vi, nhân thân người phạm tội mà cơ quan chức năng có thể xem xét để không phải tạm giam người này đây chính là được cho tại ngoại. Như vậy, tại ngoại là là hình thức áp dụng đối với đối tượng đang có quyết định điều tra của cơ quan Điều tra nhưng không bị tạm giam. (Luật Minh Khuê)