Chương 44: Tại sao lại giận tôi?

Nữ sinh này dường như có quan hệ rất thân cận với Tinh Ngộ, tự nhiên kéo tay Tinh Ngộ, không khách khí một chút nào.

Lâm Lạc nhíu mày liếc nhìn tay hai người nắm một chỗ.

Tinh Ngộ không chút dấu vết rút tay về.

"Không nghĩ tới anh sẽ tới thăm em" Nữ sinh không chú ý tới chi tiết này, cười nói "Vừa nãy nhìn thấy anh, còn cho rằng em nhận sai cơ, rõ ràng nghe nói anh đi thành phố Vân Hải. Tới gần nhìn, còn thật sự là anh. Anh Tinh Ngộ, anh làm sao sẽ bỗng nhiên nghĩ tới thăm em?"

Nữ sinh nói tới đây, bỗng nhiên nhìn thấy trong tay người đàn ông kéo một chiếc vali.

Tiếng nói của cô không tự chủ dừng lại, lúc này mới nhìn thấy bên cạnh còn hai người đang đứng.

Một người là nam sinh tân sinh viên, tóc đen ngắn, áo cộc quần cộc giày thể thao, mặc vô cùng bình thường không có gì khác lạ, không có chút đặc biệt nào.

Còn có một người phụ nữ trung niên, da dẻ đen mà thô ráp, tóc khô héo và xơ rối, dường như là mẹ nam sinh.

Hai người như thế này, xem thế nào cũng không nên đứng cùng một chỗ với Tinh Ngộ.

Mà Tinh Ngộ lại rõ ràng giúp đối phương kéo vali —— mà chiếc vali này là hàng ven đường, căn bản không phải đồ Tinh Ngộ sẽ dùng.

"Anh Tinh Ngộ" Nữ sinh tóc hồng lập tức cảnh giác, nhìn chằm chằm Lâm Lạc "Đây là ai?"

"Anh là tới đưa cậu ta đi báo danh, không phải tới thăm em?"

Tinh Ngộ cười một cái, ôm lấy vai Lâm Lạc giới thiệu cho đối phương:

"Tố Quân, tôi tới giới thiệu một chút. Cậu ấy là Lâm Lạc, là một học sinh tôi quen ở thành phố Vân Hải. Sinh viên mới khoa sơn dầu các em năm nay."

"Cậu ấy vẽ rất đẹp đấy." Tinh Ngộ cười đùa một câu "Về sau hai người chắc chắn nhiều chuyện để nói về mặt hội hoạ."

"Dì đây là mẹ Nặc Nặc, dì Phùng."

"Nặc Nặc, dì" Tinh Ngộ lại giới thiệu cho hai người "Đây là đàn chị năm ba khoa sơn dầu, Miêu Tố Quân, là người tài ba trong khoa các cậu."

"Nặc Nặc về sau phải theo Tố Quân học hỏi nhiều."

Tinh Ngộ giới thiệu xong, hai người hãy còn đánh giá đối phương, trong lúc nhất thời song phương cự nhiên chưa mở miệng nói chuyện.

Bình tĩnh mà xem xét, Lâm Lạc cảm thấy đàn chị gọi là Miêu Tố Quân này lớn lên khá xinh đẹp.

Tuy rằng đầu tóc màu hồng, nhưng màu hồng này ở trên người cô không chút đột ngột nào, trái lại có loại vẻ đẹp đặc biệt lại lộ liễu.

Nếu đã là sinh viên học viện mỹ thuật, thẩm mỹ cơ bản vẫn phải có, không thể nào khó coi.

Nhưng Lâm Lạc không thích cô ta.

Phùng Quyên không biết tâm tư nhỏ của con trai, bà có chút thưởng thức đầu tóc màu hồng của Miêu Tố Quân, đây xác thực là cô gái xinh đẹp.

Vì vậy cười nói: "Chào cháu, Nặc Nặc chúng tôi sau này vẫn còn làm phiền cháu chăm sóc."

Bà nói xong Lâm Lạc vẫn chưa phản ứng, vì vậy Phùng Quyên dùng khuỷu tay đẩy Lâm Lạc một cái.

"Chào đàn chị." Lâm Lạc lúc này mới không mặn không nhạt chào hỏi.

Đây đều là cho Tinh Ngộ mặt mũi, nếu như không phải Tinh Ngộ chuyên môn giới thiệu, cậu căn bản sẽ không để ý đối phương.

"Chào dì." Miêu Tố Quân vén tóc rối bên thái dương, hơi hơi cười "Đã là đàn em, cháu nhất định sẽ chiếu cố nhiều."

Chợt cô lại nhìn về phía Lâm Lạc: "Rất ít khi nghe thấy anh Tinh Ngộ khen ngợi người khác vẽ đẹp, tôi có chút tò mò cậu vẽ."

"Về sau có cơ hội sẽ thấy." Lâm Lạc lộ ra nụ cười.

Miêu Tố Quân không nói nhiều với cậu, đơn giản hàn huyên xong liền kéo Tinh Ngộ nói: "Anh Tinh Ngộ, hôm nay thời tiết nóng thế này, anh tới chỗ bọn em ngồi chút đi."

"Còn về đàn em...." Miêu Tố Quân cười với Lâm Lạc "Em một mình không vấn đề gì đi?"

"Đều là người trưởng thành rồi, chút chuyện này tự mình có thể xử lí tốt, đúng chứ?"

Lâm Lạc không lên tiếng, nhìn Tinh Ngộ.

Nhận được ánh mắt của Lâm Lạc, Tinh Ngộ giơ tay sờ một cái lêи đỉиɦ đầu xoã tung của Miêu Tố Quân, cười nói:

"Người ta lần đầu tiên tới Quốc Mỹ, Quốc Mỹ rộng thế này, khó tránh sẽ tìm không ra. Tôi không nóng, em nếu như nóng, tự mình đi nghỉ ngơi đi. Tôi đi với cậu ấy làm thủ tục."

"Anh Tinh Ngộ...." Miêu Tố Quân bị đánh rớt mặt mũi, có chút không tình nguyện.

"Nghe lời, có chút bộ dạng của đàn chị được không?" Tinh Ngộ gảy trán cô một cái.

Sự việc Tinh Ngộ quyết định, rất ít người có thể thay đổi.

Vì vậy Miêu Tố Quân chỉ có thể trừng mắt nhìn Tinh Ngộ kéo vali, ôm lấy vai Lâm Lạc rời đi.

Tinh Ngộ đi xong, đàn chị lúc nãy giọng có chút thô đổi ca, rảnh rỗi tới đây, nhìn hướng bóng lưng Tinh Ngộ, cười hỏi:

"Ế? Anh Tinh Ngộ của cậu làm sao đi cùng người khác rồi?"

Miêu Tố Quân trợn mắt nhìn hắn: "Biệt Nhất Cách, cậu không nói chuyện không ai bảo cậu câm đâu."

Biệt Nhất Cách nói: "Đàn em lúc nãy thật đáng yêu, em ấy gọi tôi đàn chị á, hi hi hi."

Biệt Nhất Cách vén tóc trước ngực, lộ ra hầu kết.

Lòng bàn tay hắn rộng lớn, toàn bộ khung xương đều to, rõ ràng là một người đàn ông lại mặc đồ nữ.

Bất quá Miêu Tố quân và thầy trò khác trong khoa sơn dầu đối với điều này không cảm thấy kinh ngạc nữa.

"Một sinh viên mới mà thôi." Miêu Tố Quân hừ nhẹ một tiếng, xoay đầu bước đi.

Sau khi Tinh Ngộ ôm Lâm Lạc rời đi, không tới hai bước, Lâm Lạc liền trốn thoát khỏi tay Tinh Ngộ, bước nhanh hơn anh một bước đi tới cửa làm kí túc xá và lĩnh chăn.

Nhận số kí túc xá phòng mình, chía khoá và khăn trải giường đơn, Lâm Lạc cũng không đoái hoài tới Tinh Ngộ, càng không cho anh giúp, tự mình ôm một đống đồ vật lớn chạy tới khu kí túc xá.

Vừa đi được hai bước, nghe thấy Tinh Ngộ nói ở phía sau: "Toà 12 ở bên kia, cậu đi ngược rồi."

Lâm Lạc dừng bước chân, mặt không biểu tình xoay hướng.

"Tôi giúp cậu cầm." Tinh Ngộ vươn tay nói.

"Không cần." Lâm Lạc tăng nhanh bước chân chạy về phía trước.

Phùng Quyên không rõ chuyện, chạy bước nhỏ theo: "Nặc Nặc, con chạy nhanh thế làm gì?"

"Nhanh chuyển đồ vật xong còn đi ăn cơm." Lâm Lạc nói "Đói rồi."

"Vậy mẹ cầm giúp con, con một mình cầm tốn nhiều sức."

"Không cần."

Tinh Ngộ ngược lại biết nhóc con đang giận mình.

Lại không biết tại sao tức giận.

Anh không có đi cùng Miêu Tố Quân, chọn đi với cậu mà? Vẫn còn giận?

Ai, trẻ con thật khó hầu hạ, Tinh Ngộ lắc lắc đầu.

Đến toà số 12, Lâm Lạc tìm tới phòng số 817.

Cửa kí túc xá mở, Lâm Lạc bước tới cửa, phát hiện kí túc xá là phòng 4 người, không gian khá lớn, hoàn cảnh cũng không tệ.

Ánh tà dương chiếu ngoài cửa sổ, làm cho bệ cửa sổ đều dát một lớp viền vàng.

Xa xôi bên ngoài cửa sổ là bầu trời xanh thẳm, áng mây thấp tới nỗi dường như giơ tay ra liền có thể chạm tới.

Trong kí túc xá, hai cái giường dựa cửa sổ đều đã có người, người bên trái không ở, bạn học bên phải đang thu xếp đồ đạc, nhìn thấy cậu bước vào, hướng cậu cười cười.

Lâm Lạc gật đầu, vứt ga giường lên trên giường liền bò lên chỉnh lí giường chiếu.

Cậu vẫn luôn buồn rầu không nói lời nào.

Phùng Quyên cảm thấy kì lạ, nhìn nhìn Tinh Ngộ.

Tinh Ngộ cười kéo ghế mời bà ngồi, tiếp đó ngẩng đầu hỏi Lâm Lạc:

"Nặc Năc, chúng ta đợi chút nữa đi đâu ăn?"

Lâm Lạc đầu cũng không ngẩng: "Anh không phải đi ăn cơm với đàn chị à?"

"Tôi tại sao phải cùng em ấy ăn cơm?" Tinh Ngộ nói "Em ấy đương nhiên đi ăn cơm với bạn em ấy."

"Cậu lần đầu tiên tới đây, không quen thuộc nơi chốn, tôi đi với cậu."

Động tác trong tay Lâm Lạc ngừng lại, nâng mắt hỏi: "Vậy sau khi tôi quen thuộc rồi thì sao?"

"Sau khi quen thuộc, cậu sẽ có bạn bè của riêng mình, không cần tôi bồi cậu."

"....." Lâm Lạc mím mím khoé môi, vứt chăn sang một bên, gọi Phùng Quyên "Mẹ, con không làm được."

"Con cái đứa này, bao lớn rồi, đến cả giường cũng trải không xong, để mẹ."

Phùng Quyên trong miệng oán trách, trong mắt lại vui mừng, bảo Lâm Lạc xuống, bà lên giúp trải giường, trong miệng còn nhắc mãi:

"Con đều lớn thế này rồi, phải tự mình học rồi, về sau mẹ không ở bên, ai giúp con?"

Lâm Lạc không yên lòng đáp ứng, ném một câu "Con đi vệ sinh" liền xoay người rời đi.

Trước khi đi còn liếc nhìn Tinh Ngộ một cái.

Tinh Ngộ trong lòng vừa động, dừng lại ở chỗ cũ hai giây, theo bản năng đi theo.

Trong kí túc xá bên trái là rửa tay, bên phải là phòng tắm.

Lâm Lạc đi tới phòng tắm, đứng dựa cửa sổ, nằm bò lên bệ cửa sổ nhìn xuống.

Quốc Mỹ hôm nay rất náo nhiệt, khu kí túc xá người tới người đi, phần lớn là sinh viên mới, bởi vì giáo viên vẫn chưa dạy.

Trên mặt sinh viên mới đều là nụ cười tràn đầy hưng phấn mong đợi, tràn đầy ước mơ đối với cuộc sống 4 năm tiếp theo.

Ngoài cửa sổ toà kí túc xá bọn họ trồng một hàng cây bạch quả, lá đã bắt đầu vàng, ở ánh mặt trời gay gắt rực rỡ nhẹ nhàng đung đưa.

Tuy rằng đã vào thu, nhưng không khí vẫn rất nóng. Trên cây bạch quả tiếng ve kêu từng trận, vô cùng ồn ào.

"Nặc Nặc."

Bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng nói trầm thấp dịu dàng của Tinh Ngộ.

Tinh Ngộ mang theo nước hoa Cologne hương gỗ quen thuộc dựa gần Lâm Lạc.

Lâm Lạc không tự chủ lùi vào trong một cái, nghe thấy Tinh Ngộ hỏi:

"Cậu lại giận gì tôi thế?"