Chương 46: Tinh Ngộ nhất định là trời cao đền bù cho cậu

Lâm Lạc cúi đầu nhìn tay mình.

Ngoại hình của nguyên chủ Lâm Nặc và cơ thể bản thân Lâm Lạc không giống nhau chút nào.

Vóc dáng cậu không cao, chỉ một mét bảy mấy, khung xương cũng nhỏ, có lẽ là vì dinh dưỡng không đủ, phát dục không được tốt lắm.

Nhìn liền thấy là một bộ dạng trẻ nhỏ ngoan.

Tay của Tinh Ngộ có thể rất dễ dàng nắm lấy tay cậu.

Người đàn ông kéo cậu, từ mặt hông khoa sơn dầu đi vòng qua, vòng vào một rừng cây. Trong rừng cây có vài con đường nhỏ lát đá, điểm cuối của đường nhỏ hội tụ ở một cái đình bát giác.

Kiến trúc khoa sơn dầu là phong cách phương Tây, cái đình sau toà nhà này lại là phong cách Trung Quốc — hai kiểu phong cách lại dung hợp hoàn mỹ với nhau, hoàn toàn không có vẻ đột ngột.

Trong đình rơi đầy lá vàng.

Chân dẫm lên trên phát ra tiếng xào xạc.

Lâm Lạc bị Tinh Ngộ nắm lấy, đi qua đường mòn phủ kín lá vàng tới bên trong đình bát giác.

Cậu ngẩng đầu lên, dựa vào đèn đường mờ nhạt quan sát hình vẽ bên trong khung trang trí, trên hình vẽ là các tiên nhân trong thần thoại.

Hoạ sĩ tinh xảo, vừa nhìn liền biết không phải người bình thường vẽ.

Tinh Ngộ buông bàn tay Lâm Lạc ra.

Lâm Lạc cúi đầu liếc nhìn, có chút tiếc nuối.

"Cái đình này khá đẹp, biết vì sao không ai tới đây không?"

"Tại sao?" Lâm Lạc nghiêng đầu hỏi.

Tinh Ngộ nói: "Bởi vì ở đây có người chết."

Lâm Lạc: "......"

Tinh Ngộ tiếp tục nói: "Là sự tình một vài năm trước, trường học các cậu có một sinh viên, tỏ tình bị từ chối liền thắt cổ tự sát ở đây."

"Bởi vì đối phương thấy giới tính cô ấy không phù hợp, cô ấy là một nữ sinh, đằng kia cũng là một nữ sinh."

Lâm Lạc: "......"

Lâm Lạc xoay đầu đi: "Câu chuyện này chả hay một chút nào."

"Buổi tối anh tới cái chỗ này, không cảm thấy doạ người à?" Lâm Lạc tức giận nói.

"Nặc Nặc." Tinh Ngộ kéo cổ tay cậu, cười nói "Này có cái gì mà doạ người, đều là chuyện của nhiều năm trước rồi, cậu sợ?"

"Ai sợ?" Lâm Lạc không thừa nhận "Tôi chính là không thích câu chuyện này, không may mắn."

Ba chữ "không may mắn" này nói khá vi diệu.

Tinh Ngộ cúi đầu nhìn cậu cười: "Cậu tới đây."

"Làm cái gì?"

Tinh Ngộ nắm lấy cổ tay Lâm Lạc, kéo người vào gần mình dắt đến bên ngoài đình bát giác.

"Kì thực tôi muốn cho cậu xem cái khác."

Tinh Ngộ kéo Lâm Lạc tới một cái cây cao lớn không biết tên, bảo cậu đứng ở trước thân cây.

"Xoay ra đây." Tinh Ngộ bảo cậu đối mặt thân cây, lưng hướng anh, sau đó nắm lấy eo Lâm Lạc, nhấc lên trên.

Lâm Lạc sợ hết hồn, theo bản năng ôm lấy thân cây, kêu lên: "Anh làm gì vậy?"

"Leo lên." Tinh Ngộ cười nói "Trước đừng hỏi vì sao, lên rồi nói."

Lâm Lạc từ trước tới nay chưa từng cạn lời với Tinh Ngộ như thế!

Buổi tối kéo cậu tới một cái đình đã từng có người chết leo cây, học viện mỹ thuật cũng không cần đặc biệt như vậy được không?!

Tuy rằng như vậy, Lâm Lạc vẫn là nghe lời.

Cậu tức giận ôm thân cây, mượn lực của Tinh Ngộ, leo lên đứng trên nhánh cây.

Lúc cúi đầu nhìn, thấy Tinh Ngộ thân thủ vô cùng nhanh nhẹn, vài cái liền trèo lên cây.

Tinh Ngộ giống như biết cậu đang kinh ngạc, cười giải thích: "Lúc nhỏ luyện qua."

"Ồ...." Lâm Lạc càng ngoài ý muốn.

"Bố tôi" Tinh Ngộ nói "Lúc nhỏ ném tôi vào trong núi đi cắm trại, nói là rèn luyện tôi, còn đăng kí cho tôi lớp luyện võ thuật, phòng thân. Vậy nên trèo cây với tôi mà nói rất đơn giản."

Lâm Lạc liếc vóc dáng Tinh Ngộ nói: "Chỉ dựa vào thân thể này của anh, bình thường cũng không ai muốn coi anh thành mục tiêu."

"Lúc nhỏ vóc tương đối nhỏ."

Tinh Ngộ bước tới bên cạnh Lâm Lạc, đứng với cậu trên cùng một nhánh cây, sợ Lâm Lạc rơi xuống dưới, nhẹ đỡ bên eo cậu, chỉ về phía nam:

"Cậu xem bên đó."

Lâm Lạc thuận theo hướng Tinh Ngộ chỉ nhìn qua, nhìn thấy một dải ngân hà.

Đó là con đường bên ngoài cửa Nam trường học, trên đường treo đầy đèn.

Bọn họ nơi này địa thế cao, từ chỗ này nhìn xuống, có thể nhìn thấy toàn cảnh những ngọn đèn đó, giống như một dải ngân hà, phân tán trong bóng đêm đen ngòm.

Gió đêm, lá vàng, đình, ngân hà.

Lâm Lạc nghiêng đầu, nhìn người bên cạnh, còn có Tinh Ngộ.

Lâm Lạc cảm thấy, Tinh Ngộ nhất định là trời cao đền bù cho kiếp trước bất hạnh của cậu.

......

Lúc về kí túc xá, Lâm Lạc vẫn có chút hoảng hoảng hốt hốt, trong đầu toàn là mặt Tinh Ngộ.

Vì vậy lúc cậu đẩy cửa kí túc xá, nhìn thấy đàn chị váy dài tóc quăn buổi chiều nhìn thấy, đột nhiên lùi về sau một bước, đỏ bừng mặt:

"Xin, xin lỗi, đàn chị, em đi nhầm!"

Xoay người muốn chạy.

"Đàn chị túm lấy tay của cậu, cưỡng ép đè tay Lâm Lạc lên l*иg ngực bằng phẳng của mình.

Lâm Lạc: "......"

Nhìn thấy biểu cảm dại ra của đàn em, Biệt Nhất Cách vui mừng khôn xiết, cười nói: "Hiện tại biết rồi? Cậu không đi nhầm, đây là kí túc xá của cậu, toà số 12 phòng 817."

"Tôi cũng không phải đàn chị."

"Tôi tên là Biệt Nhất Cách, đàn anh năm hai của cậu." Biệt Nhất Cách vỗ vỗ vai Lâm Lạc "Được rồi đàn em nhỏ, vào tắm rửa đi ngủ đi. Bắt đầu từ ngày mai phải huấn luyện quân sự rồi, cậu muốn ngủ cũng ngủ không ngon đâu."

"Đàn anh?" Lâm Lạc có chút mờ mịt.

"Đúng." Biệt Nhất Cách cười đùa nói "Nếu không lại để cậu sờ huynh đệ lớn của tôi nhé?"

"......." Lâm Lạc gấp gáp lắc đầu "Không được không được."

Dừng một chút, cậu lại bổ sung: "Cái tên này còn khá hợp anh."

Biệt Nhất Cách cười to.

Tiến vào kí túc xá, Lâm Lạc phát hiện trừ cậu ra, những người khác đã đủ rồi.

Nam sinh buổi chiều gặp qua đang nằm bò trên bàn vẽ tranh, thấy cậu quay lại, quay đầu cười cười với cậu rồi lại cúi đầu vẽ.

Mà người thứ 4 trong kí túc xá, là một người con trai cao lớn khôi ngô thân cao mét 9, nhuộm đầu tóc vàng, vừa thấy cậu tiến vào liền nói:

"Cậu là Lâm Nặc? Chu choa mạ ơi, thành tích như thế mà sao non dị?"

Khẩu âm đậm mùi Đông Bắc. .

||||| Truyện đề cử: TruyenHD |||||

(khẩu âm Đông Bắc khá là nặng, thường hay uốn lưỡi nên nhiều từ khi nói nhanh sẽ thành một từ khác, ví dụ từ "thành tích" ở trên).

"Là tôi." Lâm Lạc nói.

Người con trai cao lớn Đông Bắc nói: "Tôi tên Mao Tuấn, cậu có lẽ có thể nghe ra, tôi là người Đông Bắc, sắp 18 tuổi."

"Tôi từng nghe qua cậu, sinh viên mới thi cấp trường hạng nhất năm nay, nghe nói năm ngoái thi tuyển sinh cũng hạng nhất, thi đại học môn văn hoá còn là Trạng nguyên thành phố!"

"Cậu cũng quá lợi hại rồi đi!" Người con trai Đông Bắc thán phục "Không nghĩ tới tôi cự nhiên có thể phân tới một kí túc xá với học bá đại học!"

Lâm Lạc khoé môi hơi co rút: "Cậu còn chưa tròn 18?"

"Chưa." Mao Tuấn gãi đầu một cái "Chính là vóc dáng cao."

Lâm Lạc nhìn chiều cao trên 1m9 của đối phương, dự đoán cân nặng khoảng trên 80 kg, rơi vào trầm tư.

"Cậu chính là Lâm Nặc?" Nam sinh không biết nói chuyện thế nào chỉ biết cười lên tiếng, ngại ngùng nói "Tôi tên là Hạ Văn Thu, tới từ Tây Nam. Tôi cũng từng nghe qua cậu, còn nhìn qua tranh của cậu."

"Cậu vẽ rất tốt, thật đấy, quá tốt ấy."

"Ấy" Biệt Nhất Cách đi theo phía sau Lâm Lạc, cười nói "Hoá ra Lâm Nặc còn là người có tiếng tăm lớn?"

"Không tính là vậy, không tính là vậy." Lâm Lạc có chút ngại ngùng "Chỉ là ăn may, vận may tốt."

"Cậu vẫn là vận may tốt, vậy loại như tôi thi 2,3 năm mới đỗ Quốc Mỹ, chẳng phải là xấu hổ muốn chết." Biệt Nhất Cách cười nói.

Lâm Lạc từ trước tới giờ chưa từng trong giây lát tiếp xúc với thiện ý của nhiều người lạ như thế, có chút không biết làm sao.

"Không không, đàn anh nhất định rất lợi hại." Lâm Lạc nhìn xuống váy của anh "Anh có cá tính như thế, tranh của anh nhất định cũng rất có cá tính."

Nếu như Tinh Ngộ ở đây, nhất định muốn cảm thán, Nặc Nặc nhà anh cũng coi như biết nói tiếng người rồi, không lại giống như lần đầu tiên, mở miệng ra có thể làm người tức chết.

Biệt Nhất Cách vẫn luôn cười, vỗ vỗ vai Lâm Lạc: "Khá biết nói chuyện."

Lâm Lạc được khen tới mức xấu hổ, nhưng trong lòng cũng thở nhẹ một hơi.

Xem ra, bạn cùng phòng của cậu dường như khá dễ ở chung.

Lâm Lạc cũng có chút mong chờ đối với cuộc sống đại học 4 năm tiếp theo.

________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Mọi người đừng suốt ngày điểm danh mà, nói chuyện đi ~