Chương 5

Cô giáo dùng bàn tay dính thuốc màu nắm lấy tay Lâm Lạc: "Bạn học, em thật sự là không có nền tảng, từ trước tới nay chưa từng vẽ?'

Lúc nãy Lâm Lạc nói với người đàn ông đeo kính như vậy.

Lâm Lạc đương nhiên không phải, nhưng Lâm Nặc thì phải.

"...Ừm." Lâm Lạc có chút chột dạ gật gật đầu.

"Chưa từng học qua một chút nào?" Cô giáo truy hỏi.

"Chưa từng." Lâm Lạc nói "Nhà em nghèo, không có tiền cho em học vẽ."

"Không vấn đề!" Cô giáo kích động nói "Bọn cô dạy em miễn phí! Không cần tiêu lấy một đồng!"

Sự nhiệt tình của cô giáo lại làm Lâm Lạc hết hồn.

Cậu vốn dĩ chỉ định đi cọ chùa dụng cụ vẽ tranh, tranh vẽ trong phòng vẽ để bán đồ pha kè chất lượng cao, giá cả tuy rằng không cao nhưng không mất phí.

Bán nhiều thêm vài bức, mẹ cậu liền không cần đi bày sạp, học phí của cậu cũng có.

Nhưng cậu cũng không dự liệu được sự yêu thích của phòng vẽ với cậu lại cao như thế này.

Lâm Lạc miễn cưỡng rút tay mình ra khỏi tay cô giáo: "Cái đó, em còn phải đi học..."

"Không vấn đề" Cô giáo nói "Chỗ bọn cô đại đa phần học sinh đều phải đi học, em dành thời gian sau giờ học tới học là được."

Trong ánh mắt mong chờ của cô giáo và người đàn ông đeo kính, Lâm Lạc là một khối ngọc thô chưa mài dũa, hơi hơi mài dũa một chút liền có thể toả ra ánh hào quang.

Phòng vẽ bọn họ không cần dùng bao nhiêu tâm tư liền có thể biến Lâm Lạc thành bảng hiệu vàng của bọn họ.

Nhìn xem, học vẽ chỗ bọn họ 3 hôm thôi liền có thể vẽ thành như thế này—chỉ vào Lâm Lạc vừa mới vẽ cảnh biển và ánh trăng.

Giả bộ tuyên truyền cái gì không quan trọng, ngược lại Lâm Lạc cũng sẽ không nhảy ra phủ nhận họ.

Lâm Lạc: "Bố em không cho."

Lúc này người đàn ông đeo kính chen lời nói: "Em học vẽ chỗ bọn tôi, nếu như lấy được giải thưởng, có thể được thưởng rất nhiều tiền. Em có tài hoa như thế, về sau biết đâu chừng sẽ thành hoạ sĩ lớn, bọn tôi sẽ làm công tác tư tưởng cho bố em!"

Bên cạnh, nữ sinh mặt em bé nhìn Lâm Lạc với ánh mắt phức tạp.

Vừa lúc nãy, cô còn cổ vũ Lâm Lạc dũng cảm vẽ, tự đắc với thiên phú của mình, trong lòng lặng thầm quan sát Lâm Lạc.

Nào ngờ thiên phú của hai người là một người trên trời một người dưới đất, không thể nào so sánh.

"Bạn học, em thành niên chưa?" Người đàn ông đeo kính lại hỏi.

Lâm Lạc đáp: "Thành niên rồi."

Tôi 40 tuổi rồi em trai ạ.

Người đàn ông đeo kính cười: "Nếu như thành niên rồi, em có thể tự mình làm chủ sự việc rồi, như thế này, tôi trước hết đưa em đi gặp lãnh đạo của chúng tôi, thế nào? Cho em xem hợp đồng, em lại suy nghĩ một chút có muốn tới phòng vẽ chúng tôi hay không."

Cứ như vậy, Lâm Lạc bị đưa đến phòng làm việc của sếp bọn họ.

Người đàn ông đeo kính đẩy cửa hưng phấn nói: "Sếp, bọn tôi phát hiện một hạt giống tốt!"

Nói xong phát hiện sắc mặt ông chủ không đúng, lại nhìn lại, anh thấy trong văn phòng vẫn còn một người đàn ông khác, ông chủ đang khách khách khí khí nói chuyện với anh ta.

Người này chính là Tinh Ngộ.

"Tôi đang đãi khách, cậu không thấy à?" Ông chủ Từ sầm mặt xuống "Ra ngoài."

Nhưng mà Tinh Ngộ lại nhìn xuyên qua khe cửa, thấy một bóng dáng quen thuộc ở bên ngoài, vậy nên cười nói: "Không sao, để bọn họ vào đi, tôi cũng muốn xem xem là hạt giống tốt như thế nào khiến các anh cao hứng tới thế."

Ông chủ Từ nói lời xin lỗi, người đàn ông đeo kính lúc này mới mang theo Lâm Lạc bước vào.

"Đây là một em học sinh, không có nền tảng." Người đàn ông đeo kính tốc độ nói tung bay, lấy ra bức tranh lúc nãy Lâm Lạc vẽ, kích động nói "Sếp, anh xem, đây là lúc nãy em ấy vẽ!"

Ông chủ Từ liếc nhìn đánh giá Lâm Lạc, nhìn thấy vết thương trên mặt cậu, mày nhíu lại rồi mới tiếp nhận bức tranh. Vừa liếc mắt, anh liền lộ vẻ chấn kinh, có điều tính cách anh trầm ổn, lại tỉ mỉ nhìn một lượt, mới ngước mắt hỏi:

"Cậu tên là gì?"

"Lâm Nặc." Người đàn ông đeo kính thay cậu trả lời "Chính là ở trường cấp 3 số 13 cách vách."

"Cậu thật sự không có nền tảng, chưa từng học qua vẽ?" Ông chủ Từ không thể tin được hỏi.

"Chưa từng" Lâm Lạc diện vô biểu tình "Nhà tôi nghèo không có tiền cho tôi học vẽ."

Đây là biến cố bất ngờ, cậu không muốn đối phó với những người này, tự nhiên cũng không bày ra sắc mặt tốt.

Ông chủ Từ cười: "Không có tiền cậu tới nơi này làm gì, muốn thử?"

Lâm Lạc không nói chuyện.

"Không phải cậu nói cậu không học sao?" Lúc này, Tinh Ngộ ở bên cạnh cười mở miệng.

Lâm Lạc: "...."

Tôi chỉ muốn cọ chùa dụng cụ vẽ mà thôi....

Ông chủ Từ kinh ngạc nói: "Tinh tiên sinh quen biết cậu ta?"

"Không thể nói là như vậy, có gặp qua một lần."

Tinh Ngộ đánh giá thiếu niên trước mắt này, mặt khẽ cười, ôn nhu nói:

"Không phải tôi nói có thể gọi điện thoại cho tôi à, muốn học vẽ sao không liên hệ với tôi?"

Lâm Lạc bĩu môi, lòng nghĩ: Anh là ai, tôi tại sao phải gọi điện cho anh? Ai biết được anh có phải là biếи ŧɦái thích đi bao dưỡng nam sinh nhỏ hay không.

Tinh Ngộ tiếp nhận bức tranh từ trong tay ông chủ Từ, xem tường tận hồi lâu, cười cười: "Xem ra cậu thật sự rất thích Lâm Lạc, bức tranh này của cậu, là mô phỏng theo tác phẩm của anh ấy đi?"

Bị nhìn ra cũng không có gì lạ, Lâm Lạc nói: "Thì lại làm sao?"

"Ai, cậu thằng nhóc này" Tinh Ngộ vừa bực vừa buồn cười, có cảm giác lòng tốt lại bị xem là lòng lang dạ thú. "Làm sao lúc nào cũng nóng tính như thế, tôi chọc giận cậu à?"

Người đàn ông đeo kính trộm kéo góc áo Lâm Lạc, ra hiệu cậu nói chuyện chú ý một chút, đây thế nhưng là ông chủ lớn đấy.

Tinh Ngộ nổi tiếng trong ngành vì rất hào phóng với các hoạ sĩ, luôn không tiếc rẻ giúp đỡ một chút các hoạ sĩ trẻ tuổi có tài hoa.

Gần đây phòng vẽ bọn họ muốn làm triển lãm tranh học sinh, vậy nên mới tìm tới Tinh Ngộ, hy vọng rằng anh có thể giúp đỡ.

Lâm Lạc tuy rằng có thiên phú, nhưng đừng đắc tội ông chủ lớn, vậy bọn họ liền cái được không đủ bù đắp cái mất.

"Lâm Nặc" Nhìn thấy Lâm Lạc vẫn trưng khuôn mặt không dễ nhìn, người đàn ông đeo kính nói nhỏ "Nói chuyện cẩn thận."

Lại cười với Tinh Ngộ, giải thích nói: "Em ấy có thể là căng thẳng, vậy nên nói chuyện có chút không đúng mực, Tinh tiên sinh đừng chấp nhặt với em ấy."

Tinh Ngộ nhìn Lâm Lạc.

Nghĩ tới bản thân vẫn cần phải cọ chùa dụng cụ phòng vẽ, Lâm Lạc mới lúc này mới không tình nguyện nói:

"Là mô phỏng Lâm Lạc, tác phẩm thời kỳ đầu của anh ấy."

Tinh Ngộ cũng rất kinh hỉ, nếu như Lâm Nặc quả thực như cậu nói, không có nền tảng, lần đầu tiên vẽ tranh sơn dầu liền có thể vẽ thành thế này, có thể nói là thiên tài có một không hai.

Anh không muốn bỏ qua hạt giống tốt như thế này, vì vậy kiên nhẫn hỏi: "Lâm Nặc, tôi hỏi cậu, cậu có muốn học vẽ không? Nếu như cậu muốn, vậy thì học cho tốt ở đây, tiền học tôi giúp cậu trả."

Mặc dù xuất phát từ tư duy đầu tư của thương nhân, đây cũng là một vụ mua bán ổn định không thiệt thòi.

Lâm Lạc nhíu mày.

Người đàn ông đeo kính lại kéo góc áo cậu, liều mạng dùng ánh mắt ra hiệu: Đáp ứng đi, đáp ứng!

Lâm Lạc không nghĩ muốn đáp ứng.

Cậu không muốn lãng phí thời gian lên sự việc không có ý nghĩa.

"Tôi muốn đi học, không rảnh tới đây học vẽ." Lâm Lạc nói, cậu chần chừ một chút lại nói "Nhưng tôi muốn thuốc màu và bút vẽ tốt hơn, vừa nãy những cái kia kém quá, dùng không tốt."

Lâm Lạc kiếp trước từ nhỏ đã không có bố mẹ, sau khi lớn lên lại luôn ở một mình, không có người dạy cậu làm thế nào đối nhân xử thế, cậu cũng không biết nói tiếng người.

May mà những người ngồi đây xem xét ở phần thiên phú tốt của cậu đều không cùng cậu tính toán.

Ông chủ Từ cười nói: "Cậu nếu như tới chỗ này học, vẽ tốt, chúng tôi tất nhiên sẽ cho cậu những thứ tốt hơn."

Lâm Lạc nhíu nhíu mày.

Tinh Ngộ lại có chút ngạc nhiên: "Cậu muốn tự mình học?"

Lâm Lạc gật đầu, coi như là thế đi.

Ông chủ Từ: "Cậu tuy rằng có thiên phú, thế nhưng nếu như không có giáo viên dẫn dắt, có thể sẽ đi đường vòng. Có rất nhiều thứ vẫn là cần giáo viên dạy.'

Lâm Lạc cau mày, cảm giác có chút khó làm.

Cậu biết những người này có ý tốt, nhưng cậu thật sự không cần.