Chương 7

Đỗ Vũ Hàng xoay đầu nhìn Lâm Lạc, lại nhìn thầy giáo, sờ sờ tai, hoài nghi bản thân nghe nhầm.

"Em học tập Lâm Nặc....?"

Lâm Nặc là con mọt sách không có chút nền tàng mỹ thuật nào, bản thân học tập cậu ta cái gì, học cách làm thế nào để học thuộc lòng?

"Thiên phú của Lâm Nặc thật sự có một không hai, tôi sống mấy chục năm lần đầu tiên thấy!" Người đàn ông đeo kính vẫn đắm chìm trong sự hưng phấn phát hiện ra thiên tài hiếm có "Sự nhận biết và nhạy bén của em ấy với màu sắc vượt xa người bình thường."

"Em học hỏi em ấy nhiều vào, có chỗ tốt."

"Em xem xem" Người đàn ông đeo kính gấp không chịu được muốn khoe người khác hạt giống tốt mà bản thân phát hiện ra "Đây là tranh em ấy vẽ lúc nãy!"

Nhìn thấy bức tranh người đàn ông đeo kính bày ra, Đỗ Vũ Hàng phút chốc sắc mặt phức tạp, chấn kinh lại không thể tin được.

"Đây là tranh lúc nãy cậu vẽ?" Cậu hỏi Lâm Lạc.

Lâm Lạc: "Ừ."

Phiền vãi, lại không quay về trường thì cậu sẽ muộn học.

Hai cái con người này bao giờ thì nói xong?

"Không thể nào!" Đỗ Vũ Hàng quả quyết nói.

Lâm Lạc còn chưa nói chuyện, người đàn ông đeo kính đã trước không vừa ý nói: "Cái gì mà không thể nào, chúng tôi nhìn em ấy vẽ, rất nhiều người nhìn. Em xem, thuốc màu còn chưa khô hẳn đâu, cái này cũng có thể giả?"

Thế giới quan của Đỗ Vũ Hàng bị đả kích.

Lâm Lạc từ trước tới nay chưa từng học qua vẽ, chỉ là bản thân mình ngẫu nhiên sẽ vẽ chơi chơi trên giấy, cậu ta làm sao có thể lần đầu tiên cầm bút vẽ liền có thể vẽ ra bức tranh như thế này? Đây tuyệt đối không thể nào.

Đỗ Vũ Hàng vẫn luôn tự xưng có chút thiên phú, sau đó ở trước mặt bức tranh này của Lâm Lạc, cái gọi là thiên phú kia của cậu giống như một trò cười.

Lâm Lạc làm sao có thể vẽ đẹp hơn cậu?

Nhìn thấy Đỗ Vũ Hàng một bộ dạng nhận đả kích lớn, Lâm Lạc có chút ngại.

Dù sao cậu cũng đã là một hoạ sĩ nổi tiếng nhiều năm, so với đứa trẻ nhỏ, thực chất có chút bắt nạt người, thế nhưng đừng bị người đả kích tới mức không muốn vẽ nha.

"Cậu thực ra vẽ cũng khá tốt." Lâm Lạc vỗ vỗ vai nam sinh.

Đỗ Vũ Hàng: "...."

Lâm Lạc chân thành nói: "Thật đấy, thực ra thiên phú của cậu khá được, cũng cần nỗ lực, tôi thấy cậu coi như lần này thi không đỗ Quốc Mỹ, lần sau nhất định có thể đỗ."

Lâm Lạc là thật tâm an ủi đối phương, cũng thật cho là như thế.

Đỗ Vũ Hàng tuy rằng vừa nãy coi nhẹ cậu, nhưng Lâm Lạc một người trung niên 40 tuổi (thực chất chỉ sống được 30 năm), cũng sẽ không so bì với một đứa nhóc mười mấy tuổi, ngược lại sẽ giống như trào phúng người khác.

Thế nhưng lời cậu nói rơi vào tai Đỗ Vũ Hàng chính là công khai trào phùng.

Lúc nãy cậu còn cười Lâm Lạc chỉ biết học vẹt không biết vẽ.

Đỗ Vũ Hàng tức đỏ cả mắt, mạnh mẽ trừng Lâm Lạc một cái, đeo balo xoay người chạy.

Lâm Lạc người trước đây chưa từng biết nói tiếng người cũng không biết tại sao đối phương lại tức giận nữa.

Kì lạ liếc nhìn phương hướng Đỗ Vũ Hàng bỏ đi, Lâm Lạc nói với người đàn ông đeo kính: "Thầy ơi, vậy em quay về trường đây."

"Ừ ừ, đi đi, đừng chậm trễ lên lớp."

Quay về trường, Lâm Lạc ngồi trong lớp học bài.

Thành tích học tập của nguyên chủ Lâm Nặc rất tốt, nhưng Lâm Lạc lại kém xa.

Vì để tránh cho thành tích môn văn hoá kéo chân, khiến cậu không thi nổi Quốc Mỹ, Lâm Lạc hiếm thấy dựng tinh thần, quyết tâm học hành chăm chỉ.

May mà trong đầu có kí ức của Lâm Nặc, nếu không những tiết này đối với cậu mà nói không khác gì nghe kinh thánh.

Dù là như vậy, học xong một ngày, Lâm Lạc cảm thấy còn mệt hơn vẽ một bức tranh 2 ngày.

Buổi tối 10 giờ, cậu tan học về nhà.

Đang lúc mở ra khoá xe đạp ở bãi đỗ xe trước cửa trường học, Lâm Lạc vừa định đạp đi liền nghe thấy có người gọi cậu.

Lâm Lạc quay đầu lại, nhìn thấy một cậu con trai vóc dáng không cao, tóc có chút quăn, đeo cái kính mắt tròn, bộ dạng rất thanh tú.

"Cậu mấy ngày nay sao không đợi tôi cùng tan học?"

Cậu con trai nói chuyện tên là Ngũ Tử Huy, là trúc mã của Lâm Nặc, lớn lên cùng nhau, hai người còn là hàng xóm.

Cái chết của nguyên chủ Lâm Nặc cùng với người tên Ngũ Tử Huy không khỏi có sự liên quan.

Tháng trước, Lâm Nặc vì áp lực học tập lớn, cộng thêm việc mẹ vừa bị tai nạn, tâm tình không tốt, Ngũ Tử Huy hẹn cậu đi thả lỏng.

Lúc hai người đi dã ngoại chơi đùa giỡn, Ngữ Tử Huy lỡ tay đẩy Lâm Nặc xuống hồ.

Thời tiết vừa lạnh, nguyên chủ lại còn không biết bơi, vừa rơi xuống nước liền bị chuột rút.

Chỗ đấy hẻo lánh, Ngũ Tử Huy hoảng hốt chạy đi tìm người giúp đỡ, đợi tới lúc cậu nhanh chóng quay về, không dễ gì mới vớt được Lâm Nặc từ trong nước ra.

Từ sau lần đó, quan hệ của hai người liền xa cách.

Ngũ Tử Huy cho rằng Lâm Nặc ghi hận cậu, lại không hề biết rằng cái xác này đã thay đổi linh hồn bên trong.

"Quên rồi." Lâm Lạc trả lời qua loa.

Lâm Lạc vừa quay đầu, Ngũ Tử Huy liền nhìn thấy vết thương trên mặt cậu.

Bọn họ không học cùng một lớp, Lâm Lạc lại cố ý né tránh, vậy nên bây giờ Ngũ Tử Huy mới nhìn thấy.

"Mặt cậu làm sao vậy?" Ngũ Tử Huy nắm lấy cổ tay Lâm Lạc.

"Không có gì." Lâm Lạc trốn thoát khỏi tầm nhìn cậu.

"Bố cậu đánh?" Ngũ Tử Huy là hàng xóm của cậu, cực kì hiểu rõ hoàn cảnh gia đình Lâm Lạc, một phát liền đoán ra.

"Sao ông ta có thể làm như thế?" Ngũ Tử Huy tức giận nói "Tại sao lại đánh cậu, ông ta dựa vào cái gì mà đánh cậu?"

Đối với Lâm Nặc mà nói, Ngũ Tử Huy là anh em tốt cùng lớn lên với cậu. Nhưng đối với Lâm Lạc, đây chỉ là một người xa lạ, là nguyên nhân chính dẫn tới cái chết của Lâm Nặc.

Lâm Lạc không muốn bàn luận với cậu ta chuyện riêng của mình, chỉ trầm mặc đá chân chống xe, leo lên xe đạp rời đi.

Ngũ Tử Huy cũng nhanh chóng đạp lên xe đạp, biết cậu không muốn nói chuyện này liền hỏi cậu: "Tôi nghe nói cậu hôm qua đi tham gia thi năng khiếu?"

Lâm Lạc: "Ừ."

Ngũ Tử Huy nhíu mày nói: "Cậu nghĩ thế nào vậy, thành tích của cậu tốt như thế, đang êm đẹp tự dưng đi thi mỹ thuật?"

Trong mắt nhiều học sinh văn hoá, học sinh mỹ thuật đều là con đường tắt không việc làm đàng hoàng.

Lâm Lạc lười giải thích, chỉ nói: "Tôi thích vẽ."

"Nhưng cậu chưa từng chân chính học qua" Ngũ Tử Huy nói "Đi thi cái đấy còn không bằng làm hai tờ bài thi ở trường. Với thành tích của cậu, thi vào 985 căn bản không thành vấn đề (1), nhất định phải thi cái kia?"

Nhìn thấy Lâm Lạc không nói chuyện, trong lòng Ngũ Tử Huy cảm thấy cậu cũng không thể nào thi đỗ, liền không đắn đo chuyện này nữa, ngược lại hỏi: "Dì Phùng dạo này sao rồi?"

"Khá tốt." Lâm Lạc đạp xe đạp, cả mặt đều là đừng làm phiền tôi, cố tình Ngũ Tử Huy lại xem không hiểu chút nào. Hoặc là cậu ta xem hiểu, nhất định phải quấn lấy Lâm Lạc.

Sự lãnh đạm của Lâm Lạc khiến Ngũ Tử Huy không biết làm thế nào để tiếp tục chủ đề.

Trầm mặc hồi lâu, cậu nhỏ giọng nói: "Cậu có phải vẫn giận tôi ngày hôm đó đẩy cậu xuống hồ không?"

Lâm Lạc nghiêng đầu liếc nhìn cậu ta, bình đạm nói: "Không có."

Nghe ra vẫn là có.

Ngũ Tử Huy gấp gáp nói: "Tôi thật sự không phải cố ý, Lâm Nặc, tôi không phải ngay lập tức đi tìm người cứu cậu sao? Tôi cũng không biết bơi, tình cảnh lúc đó, chỉ có thể đi tìm người khác cứu cậu."

"Lâm Nặc..." Nhìn thấy Lâm Lạc càng đạp càng nhanh, Ngũ Tử Huy gia tăng tốc độ "Nếu như cậu giận tôi, tôi xin lỗi cậu, làm trâu làm ngựa cho cậu, cái gì cũng được, chỉ cần cậu tha thứ cho tôi."

Từ nhà Lâm Lạc tới trường, khoảng cách không xa.

Đạp xe mười mấy phút liền tới nhà.

Lâm Lạc từ trên xe nhảy xuống, khoá xe, xoay người muốn lên lầu.

Ngũ Tử Huy chặn ở trước mặt cậu, bướng bỉnh nói: "Nếu cậu không cho lời khẳng định, tôi sẽ không cho cậu lên."

(1): "Dự án 985" hay còn gọi là "Đề án các trường đại học hàng đầu thế giới" là dự án xây dựng các trường Đại học trọng điểm trong những trường trọng điểm của Trung Quốc và mang tầm cỡ quốc tế. Bạn có thể hiểu nôm na, các trường được lựa chọn nằm trong "Dự án 985" là các trường có chất lượng hàng đầu, trọng điểm được lựa chọn trong "Dự án 211" mà ra.