Chương 1

Đau quá...

Ôn Nghiên cảm giác rất đau, trong thân thể máu đang không ngừng trào ra, xoang mũi tràn ngập tất cả đều là mùi vị máu tươi.

Mắt cậu không thể mở ra được, yết hầu cũng phát không ra tiếng. Trong đầu cậu phảng phất tiếng ồn ào xung quanh, có tiếng thét chói tai, cũng có cả tức giận la mắng, nghe mà thấy loạn cả một đống.

"A a a ——"

"Mẹ, thằng ma ốm này cắt cổ tay!"

"Cái gì!? Nhanh đưa nó tới bệnh viện. Không thể để nó chết."

"..."

Ôn Nghiên nghe được rõ ràng nhất là câu "Không thể để nó chết", lúc sau liền không cầm cự nổi nữa mà hoàn toàn hôn mê.

Lần nữa có ý thức đã là thời điểm ở trong bệnh viện, trong bầu không khí tràn ngập vị thuốc sát trùng khiến cậu cảm thấy gay mũi và khó chịu.

Ôn Nghiên chậm rãi mở mắt ra, ngơ ngác nhìn chằm chằm đỉnh đầu trần nhà, lông mi dài bởi vì khủng hoảng mà hơi run rẩy.

Trong lúc hôn mê, trong đầu Ôn Nghiên hiện ra rất nhiều ký ức, những cái đó đều không thuộc về cậu mà bị toàn bộ một năng lượng mạnh mẽ rót vào.

Cậu xuyên thư rồi.

Mặc dù xuyên vào vẫn là cậu, trước khi chết cậu đã xem qua một quyển sách hào môn thế gia.

Mà thân phận của cậu trong cuốn sách chính là con riêng của Ôn Gia, không có yêu thương che chở, chỉ có sự nhục mạ và khinh bỉ cùng chèn ép, cùng với một bộ thân thể ốm yếu bệnh tật.

Dựa theo cốt truyện thì cậu ở bên ngoài nhiều năm lại đột nhiên bị Ôn Gia đón trở về nhà cũ, đám người hầu mặt ngoài gọi cậu là thiếu gia thì sau lưng đều là cười nhạo thân phận của cậu, nói cậu không ra gì, được đón về chẳng phải cũng chỉ để bán đi lấy lợi ích về cho gia tộc không phải hay sao.

Nguyên chủ vô tình từ cuộc nói chuyện của đám người hầu liền biết chính mình được tiếp đón trở về gia tộc là vì một nguyên nhân — cậu sắp bị gia tộc gả cho Cố Gia làm đối tượng liên hôn giữa hai gia tộc. Vì thế nguyên chủ nhất thời nghĩ luẩn quẩn trong lòng mà cắt cổ tay tự sát, như vậy chính mình kết thúc cuộc đời bi thương, không hy vọng cả đời.

Trong sách nhân vật này suất diễn mới đến đây thôi, Ôn Nghiên lúc ấy hẳn là bởi vì cái pháo hôi này cùng chính mình có cái tên giống nhau mới chú tâm đọc. Kết quả chưa đến ba chương, tên pháo hôi đáng thương này liền đã chết. Ôn Nghiên tức đến cả đêm không ngủ, ngày hôm sau trực tiếp phát bệnh tim, chết đột ngột.

Sau đó cậu liền biến thành cái tên pháo hôi ốm yếu này.

Ôn Nghiên tay bắt lấy góc chăn, hàm răng khẽ cắn môi dưới, ở trên môi lưu lại một dấu vết nhỏ, sau đó dùng sức mà thở ra một hơi.

Đột nhiên đi vào một thế giới hoàn toàn xa lạ, cậu thật sự rất sợ hãi.

Cậu trước khi xuyên qua mặc dù bẩm sinh bệnh tật ốm yếu nhưng trong nhà là kim tôn ngọc quý, được nuông chiều từ bé mười mấy năm, cơ bản chưa từng ra khỏi cửa. Cha mẹ trong nhà những người khác đều rất quan tâm nuông chiều cậu, đem cậu như hòn ngọc quý trên tay mà đối xử, Ôn Nghiên chưa từng phải chịu một tia ủy khuất. Hiện tại đột nhiên biến thành loại tình huống này, cậu nên làm cái gì bây giờ?

Cha mẹ nhìn thi thể cậu, nhất định sẽ rất khổ sở, hẳn sẽ ôm cậu khóc. Ôn Nghiên nghĩ này đó, trong ánh mắt nhịn không được đỏ lên đọng lại một chút nước mắt, vành mắt cũng đi theo trở nên phiếm hồng.

Lúc này, "Phanh" một tiếng, phòng bệnh đột nhiên bị người từ bên ngoài đẩy ra.

Ôn Nghiên sợ tới mức thân thể run lên một chút, theo bản năng quay đầu, nước mắt vẫn còn treo ở lông mi, muốn rơi lại không rơi, muốn khóc không khóc, thoạt nhìn trông rất đáng thương.

"Hử, tỉnh rồi à."

Người đến thoạt nhìn khoảng đầu hai mươi, tóc xoăn ánh màu nâu, một thân hàng hiệu, trên mặt đều là bộ dángcao ngạo khó chịu. Ôn Nghiên nhận ra tới hắn là đại thiếu gia — Ôn Ngọc Trác. Từ nhỏ đến lớn, trong tối hay ngoài sáng cũng đều khi dễ nguyên chủ.

Ôn Ngọc Trác là bị mẹ hắn sai khiến tới, trong lòng mang theo sự bực bội, hắn không kiên nhẫn mà đá đá chân giường.

"Tỉnh thì cùng tao trở về, đừng dùng cái trò giả bệnh đó ở đây ăn vạ, thấy mày tao liền thấy đen đủi."

Ôn Nghiên với vành mắt đỏ hồng vẫn không hé răng. Trước kia chưa từng có người ở trước mặt cậu dùng loại ngữ khí này nói chuyện với cậu. Trước đây đều đều là tiếng lời nhỏ nhẹ. Hoàn cảnh lạ lẫm cùng bên cạnh đều là người người ác ý, tất cả đều làm Ôn Nghiên cảm thấy tràn ngập bất an.

Trong lòng khổ sở cùng ủy khuất tức khắc lan tràn ra, cảm giác bất lực giống như bao vây lấy cậu, làm cậu thở không nổi. Ôn Nghiên dùng sức chớp vài cái mắt, chỉ cảm thấy mũi mắt chua xót, nhưng cậu vẫn nỗ lực mà đem tất cả nước mắt đều nuốt ngược trở về. Cậu không thể khóc, ít nhất cậu không thể ở trước loại người này khóc.

Nửa giờ sau, Ôn Nghiên về tới cái gọi là "Nhà".

Phu nhân Ôn Gia là Lâm Nhã Thanh với bộ dáng thanh nhã ngoài mặt tươi cười bên trong thầm khinh bỉ mà ra đón cậu, vờ như thân mật mà gọi:

"Tiểu Nghiên à."

Bà sai Ôn Ngọc Trác đỡ Ôn Nghiên về phòng. Trong mắt rõ ràng đều là sự ghét bỏ, ngoài miệng lại còn ra vẻ quan tâm mà nói: "Tiểu Nghiên, con trước tiên nghỉ ngơi đi, dì kêu dì giúp việc làm điểm tâm cho con ăn. Con gầy quá, phải bồi bổ thân thể chút."

Nói xong liền gấp không chờ nổi lôi kéo Ôn Ngọc Trác rời khỏi phòng.

Ôn Nghiên trộm thở phào, cậu vừa rồi lại lăn lộn một phen, chỉ cảm thấy thân thể này càng suy yếu càng khó chịu. Cậu tiến vào trong chăn, nhắm mắt lại, không qua một lát liền đã ngủ say.

Lâm Nhã Thanh vào trong nhà bếp kêu người giúp việc làm không ít đồ ăn bồi bổ thân thể, cháo, thuốc dược, cơ bản đều là đồ bổ khí huyết. Ôn Ngọc Trác lười biếng mà dựa vào trên sô pha chơi trò chơi, nghe vậy bất mãn nói:

"Mẹ! Mẹ quản nó như vậy nhiều làm gì? Nó cũng không chết được."

"Là không chết được, nhưng con xem nó hiện tại sắc mặt thế kia. Nếu là Cố Gia thấy nó như vậy rồi vứt bỏ thì Ôn Gia chúng ta mất hết thể diện." Nếu không phải như vậy, bà mới lười quản Ôn Nghiên. Lâm Nhã Thanh có chút đau đầu mà xoa xoa huyệt thái dương.

"Còn không phải do nó đột nhiên cắt cổ tay chọc họa? Nó xứng đáng lắm." Ôn Ngọc Trác mất hứng trò chơi cũng không chơi, di động tùy tiện ném lên sô pha, buồn bực mà nói thầm: "Cố Gia thế nào mà coi trọng nó?"

Chẳng lẽ liền bởi vì Ôn Nghiên có khuôn mặt xinh đẹp? Nhưng Cố Lẫm Xuyên không có khả năng đã gặp qua Ôn Nghiên, chẳng lẽ Ôn Nghiên lớn lên lại biết câu hồn?

Lâm Nhã Thanh ngồi xuống, thở dài: "Mẹ cũng không biết, ba con nói là Cố Gia tự mình quyết định."

Trong giới quý tộc đắt rẻ sang hèn càng thêm ranh giới rõ ràng, Cố Thị khởi động xí nghiệp, thương nghiệp hơn phân nửa thành phố, lại là hào môn vọng tộc, thế hệ trước còn có quân đội, thực lực vô cùng hùng hậu, gia tộc nhỏ bọn họ sao có thể cùng Cố Gia đánh đồng.

Đáng tiếc duy nhất chính là Cố Gia hiện tại — Cố Lẫm Xuyên, vì một ngoài ý muốn bỗng dưng trở thành người tàn tật, cả đời đều chỉ có thể ngồi ở trên xe lăn, tính cách cũng bởi vậy trở nên hung ác, nham hiểm và cổ quái. Lâm Nhã Thanh cảm thấy nếu không phải bởi vì cái này, hôn sự này như thế nào đều không thể rơi xuống trên đầu Ôn Nghiên. Bà tuy không biết Cố Gia đang suy tính gì nhưng lấy Ôn Nghiên đi liên hôn thì chuyện này đối Ôn Gia chỉ có lợi mà không có hại.

Tóm lại, Ôn Nghiên cần thiết phải gả cho Cố Lẫm Xuyên, trói cũng phải trói đi, tự nguyện thì càng tốt.

Lâm Nhã Thanh nhìn con mình, nghiêm túc dặn dò nói:

"Con đừng giống như trước luôn đi tìm Ôn Nghiên gây phiền toái, có biết không hả?"

"Đã biết đã biết."

Ôn Ngọc Trác mười phần có lệ mà xua xua tay, "Con mới lười đến gây cổ với nó."

Lại nói bọn họ tuổi này đều có một mối quan hệ trong vòng, ai không biết Cố Lẫm Xuyên tuy rằng thủ đoạn sấm rền gió cuốn, nhưng lại là có tính lãnh đạm, ai dám trêu chọc hắn? Hơn nữa giống hắn còn là người khống chế du͙© vọиɠ cực kì mạnh, hẳn là tính tình lãnh đạm, ở trên giường cũng có các loại tra tấn người đa dạng đi. Ai gả cho hắn chính là coi như tinh thần lẫn thể xác đều trải qua tra tấn.

Ôn Ngọc Trác cầm di động cười lạnh một tiếng. Ôn Nghiên không xong rồi còn đâu.

Ban đêm trong phòng không bật đèn, ánh trăng xuyên qua cửa kính chiếu vào Ôn Nghiên còn đang nằm trên giường, đơn lẻ phác họa ra thân hình gầy yếu mảnh khảnh của cậu. Ôn Nghiên vùi nửa khuôn mặt đều chôn trong chăn, làn da trắng nõn, trên trán tóc mái có chút dài mà che khuất, bởi vì bất an mà hơi hơi nhăn lại lông mày, gương mặt hai sườn phiếm hồng. Cậu hô hấp đều đều, lẳng lặng nằm ở chỗ này, mỹ lệ, yếu ớt, giống như thiên sứ gãy cánh. Qua một hồi lâu, lông mi Ôn Nghiên rung động, chậm rãi mở mắt ra.

“Ừm..”

Cậu ngủ không tồi, tinh thần tốt lên rất nhiều, thân thể mệt mỏi rốt cuộc có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp, ít nhất hiện tại cậu so với buổi chiều có sức lực hơn.

Nhừn thủ đoạn cắt tay kia rất đau, băng gạc lại trải qua mấy lần khâu lại miệng vết thương, Ôn Nghiên nhấp môi, cứng đờ mà nâng cánh tay, không dám hoạt động loạn. Nhưng mà cậu như vậy mãi cũng không tốt, giải quyết vấn đề sinh lý có phần phiền toái, Ôn Nghiên lao lực mà đi vệ sinh, ra tới mặt đều là nghẹn đến hồng.

Cậu vội vàng giặt sạch tay, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía trong gương.

Trừ bỏ có chút gầy, gương mặt này cơ bản cùng cậu giống nhau như đúc, ở chóp mũi cũng có một nốt ruồi nhỏ, làn da có chút tái nhợt, nốt ruồi kia liền đặc biệt trở nên đáng chú ý.