Chương 1: Mở đầu

"Tôi rất biết ơn các giáo viên trong trường đã quan tâm, và tôi cũng rất biết ơn tất cả các học sinh đã chăm sóc tôi như anh chị em của mình..." Việt Khâm mỉm cười đứng trên sân khấu nhận lời khen của nhà trường, trên sân khấu toàn bộ giáo viên và học sinh của nhà trường lần lượt phát biểu.

Cô chứng kiến hiệu trưởng và một người lạ mặt chụp ảnh chung với tấm séc khổng lồ trị giá 30 vạn nhân dân tệ để thưởng cho cô. Khoản thưởng này là quỹ do Hoa Kiều sáng lập ngày xưa, đặc biệt trao tặng cho những học sinh có thành tích học tập xuất sắc, lần này nhằm tôn vinh cô là học sinh xuất sắc đầu tiên trong lịch sử 85 năm của trường đại học thủ đô số 1.

Lại là một ngày làm việc với nụ cười giả tạo chuyên nghiệp, đối mặt với ánh mắt ghen tị của mọi người, cô tỏ ra khiêm tốn giả tạo trước những lời chúc mừng của mọi người. Việt Khâm cảm thấy rất buồn chán, từ nhỏ cô đã luôn phải phát biểu trên sân khấu, cô rất mệt mỏi với việc đó.

May mắn thay, khoản tiền thưởng 30 vạn không chỉ để trưng, cô đã kiểm tra tài khoản thẻ ngân hàng trên điện thoại di động của mình và thấy rằng số dư tài khoản của hiện là hơn 30 vạn. Sống trong cảnh nghèo khó nhiều năm, giờ phút này cô cảm thấy có chút hư ảo, lần đầu tiên cô phát hiện ra rằng học giỏi cũng là một cách kiếm tiền, tuy nhiên, ngay cả khi có những khoản thưởng này, Việt Khâm cũng không vui vì chẳng bao lâu nữa, tiền sẽ rơi vào túi người khác.

Đúng vậy, vừa về đến nhà, bố mẹ cô liền hỏi về tiền thưởng, rõ ràng là có ý mòn rút tiền cô.

"Quỷ hút máu" Việt Khâm nhỏ giọng chửi rủa.

Cuối cùng, cô chỉ nhận được 1 vạn trong số 30 vạn. Việt Khâm cảm thấy vô cùng chán ghét khi thấy mình sau khi về nhà phải đối mặt với nhiều lời dò hỏi của người thân, bố mẹ cô lại khoe khoang trước mặt họ hàng.

Đeo tai nghe vào, tiếng nhạc rock hoang dã tràn ngập trong đầu, lúc này Việt Khâm chỉ muốn thoát khỏi ngôi nhà này, nơi ma quỷ này. Ngoài phòng vẫn có thể nghe thấy bố cô say rượu phát điên, tối nay ông có hơn 20 vạn nhân dân tệ, đối với một gia đình bình thường này, phải mất nhiều năm làm việc mới có thu nhập như vậy, điều mà mọi người có thể thấy là bố mẹ đều là những người thông minh nên đứa trẻ sẽ có một tương lai tươi sáng nhưng không ai biết bên trong đó họ vô tâm và thờ ơ đến mức nào.

Từ nhỏ đến nay cô chỉ được người khác khen ngợi, được các gia đình khác nhau lấy làm hình mẫu, mọi người đều đặt kỳ vọng cao vào cô, bản thân cô cũng sống không phụ lòng mong đợi, cô luôn là người được mọi người yêu mến. Trong mắt bạn cùng trang lứa thì cô chỉ có một biệt danh duy nhất cho sự tồn tại đó là [học bá]. Việt Khâm nhận được học bổng là chuyện bình thường, nhưng Việt Khâm có thể nói rằng cô cơ bản không hề sử dụng những học bổng này, tất cả đều do bố mẹ cô lấy đi, họ thực sự keo kiệt, không có cơm ăn áo mặc tốt, nhưng nghĩ mình cơm cũng không đủ ăn, không đủ mặc đến ốm nhom, chiều cao chỉ có 1m59. Rõ ràng bố cô 1m78, mẹ cô 1m65, nhưng cô chỉ có thể 1m59 .

Đối với bố mẹ mình, trong lòng Việt Khâm có chút oán hận, cô chỉ hy vọng họ nhượng bộ để mình được hưởng thành quả lao động của mình, cô hoàn toàn dựa vào trí óc của mình để có được học bổng. Cô chưa bao giờ đến trường luyện thi và những buổi họp phụ huynh ở trường, người duy nhất vắng mặt luôn là bố mẹ cô. Mối quan hệ giữa hai vợ chồng không tốt nên hay xảy ra cãi vã về những vấn đề tầm thường, và họ không bao giờ quan tâm đến cô.

Việt Khâm cũng muốn trở thành một học sinh bình thường, đi mua sắm với các bạn cùng lớp sau giờ học, mua quần áo trong kỳ nghỉ hoặc được bố mẹ đưa đi chơi, nhưng điều đó chưa bao giờ xảy ra. Bố cãi nhau với mẹ và thậm chí còn dùng bà làm bao cát.

Sau một thời gian dài lớn lên trong bầu không khí gia đình như vậy, tâm lý của cô dần trở nên méo mó, không còn tình cảm với ai. Việt Khâm đôi khi than thở rằng có lẽ ông trời đã thương xót cô, may mắn thay, ở trường trung học, cô đã từ bỏ bản thân và thậm chí còn phạm tội, cuối cùng cô đã được những người bạn cùng lớp tốt bụng kéo lại. Lúc ấy cô quá thiếu tình yêu thương, được các bạn cùng lớp quan tâm từ những điều nhỏ nhặt, chẳng hạn như các bạn cùng lớp mang đến cho cô một suất ăn thêm nếu họ tưởng cô chưa ăn sáng, khiến cô cảm thấy ấm lòng.

Cuộc sống nghèo khó cũng khiến Việt Khâm nhận ra rằng cuộc đời con người quá ngắn ngủi, nếu bạn tiêu xài hoang phí cho những thứ vô hình, vô giá trị thì bạn sẽ thấy tiếc cho chính mình. Cuộc sống đòi hỏi sự tận hưởng và tiền bạc là thứ thực sự có thể khiến bạn hạnh phúc và sống một cuộc sống tốt đẹp.