Quyển 1 - Chương 1 [hiện đại]

“Phó gia đã phá sản, bây giờ Phó Vân Khai anh cái gì cũng không có, chắc sẽ không ôm mộng muốn tôi gả vào nhà anh lấp đầy lỗ hổng kia đấy chứ?”

“Anh bây giờ ấy à, chắc là đang ở gầm cầu nhỉ?”

“Tôi sẽ không gả cho quỷ nghèo đâu.”

Người trước mặt vẫn nắm lấy chuyện Phó gia phá sản mà lải nhải, Phó Vân Khai ngồi trên sô pha có chút thất thần xoay tròn chiếc nhẫn của mình, hoàn toàn không phù hợp với căn phòng khách nguy nga tráng lệ này. cùng tráng lệ huy hoàng phòng khách không hợp nhau. Tuy rằng Tần Khả Niệm nói khó nghe nhưng từng câu từng chữ đều là thật, hắn còn chưa yếu ớt đến nỗi người khác nói mấy câu đã chật vật.

Huống chi kẻ đứng sau làm Phó gia phá sản mắc nợ hơn trăm tỷ, khiến cho bố mẹ trên danh nghĩa kia của hắn không cách nào xoay người, ngay cả Tần gia quyền quý bậc nhất Bắc Kinh cũng phải bó tay là hắn thì —— những lời công kích của Tần Khả Niệm cũng có thể nói là đang khen ngợi hắn.

Hơn nữa, hiện tại còn có một chuyện xấu hổ hơn: dươиɠ ѵậŧ của hắn cứng, muốn làm Tần Khả Niệm.

Sh*t, đại tiểu thư này quả thật có điểm mê người. Chỉ mắng chửi người thôi cũng yểu điệu như vậy, mê người như vậy. Điều này làm cho Phó Vân Khai có chút hối hận, sớm biết thế thì sau khi cùng Tần Khả Niệm kết hôn xong hắn mới chời chết Phó gia.

Có điều hình như năm nay cô cũng chỉ mới mười bảy, nhỏ hơn mình bốn tuổi, đừng nói là kết hôn, thậm chí còn chưa thành niên.

“Tiểu Niệm, sao lại nói chuyện như vậy, không lễ phép!” Một âm thanh uy nghiêm từ trên lầu truyền xuống, người cầm quyền chân chính của Tần gia, Tần Hướng Đông đứng ở trên cầu thang, vẻ mặt nghiêm túc không giận tự uy.

Tần Khả Niệm vốn không để trong lòng, lẩm bẩm lầm bầm nói: “Vốn là như thế mà, con cũng đâu có nói sai.”

“Vân Khai à, Tiểu Niệm tuổi còn nhỏ lại bị ông chiều hư, nói năng không biết nặng nhẹ, con đừng để ý.” Tần Hướng Đông đi xuống ngồi ở bên cạnh Tần Khả Niệm, tuy nói là như vậy nói nhưng trong giọng nói của ông không có chút ý trách móc nào.

Quả nhiên ông lại tiếp tục chuyện vừa nói: “Có điều Tiểu Niệm nói cũng không sai, hiện giờ Phó gia nhà con chịu nhiều điều tiếng như thế, tuy là không phải do con nhưng hôn sự của con với Tiểu Niệm cũng không phù hợp nữa.”

“Nếu như con có thể lui một bước, Tần gia vẫn có năng lực tìm cho con một nơi có thể dựa vào.”

Bận tâm có Tần Khả Niệm ở đây nên Tần Hướng Đông chỉ nói một nửa: Nếu Phó Vân Khai không biết điều thì ông sẽ không ngại nhét thêm một mồi lửa vào chuyện của Phó gia.

Bàn tay đang xoay nhẫn của Phó Vân Khai khựng lại, nhìn lại ánh mắt uy hϊếp lại khinh thường của Tần Hướng Đông, nếu ánh mắt này là đối với Phó gia, hắn sẽ thấy thật vui mừng, còn nếu là đối với hắn thì hươu chết về tay ai còn chưa biết đâu! Có điều đây cũng coi như một cơ hội.

Hắn cười nịnh nọt, co quắp bắt lấy quần áo, “Thật vậy chăng? Vậy con cảm ơn ông nội Tần. Con có thể ở nhà ông một thời gian được không? Bây giờ con không tìm được nơi ở, đi đến đâu cũng bị người ta nhận ra, đã ba ngày rồi con còn chưa tắm.”

Hắn cúi đầu nói chuyện, thanh âm càng ngày càng nhỏ, như là kẻ đáng thương thật sự cùng đường đang lấy lòng cầu sinh.

Tần Khả Niệm ngồi một bên khϊếp sợ quay đầu nhìn về phía hắn, bởi vì khϊếp sợ nên mắt mở lớn, miệng cũng hơi mở ra.

Người này, không sạch sẽ!

Phó Vân Khai nhìn đến muốn cười, đại tiểu thư này cũng thật thích hợp bị thao.