Chương 2: Tiểu bạch thỏ bị cướp vào ổ thổ phỉ

Đất Thục nằm ở phía tây nam, mà kinh thành Biện Dương thì ở giữa trung nguyên, từ Biện Dương đến đất Thục xa xôi ngàn dặm, Lương Huỳnh đi một mình cũng không dễ dàng.

Đường xá tuy xa xôi hiểm trở, nhưng vẫn không cản được bước chân cô.

Bây giờ cô không đủ tiền bạc, nếu muốn đi được đến nơi, trên đường còn phải nghĩ cách xoay sở tiền bạc tiếp tế. Mà đến đất Thục địa thì phải đi qua Tô Xương, nghe nói ở đó thái bình hơn chút, nên cô định tới đó sẽ nghĩ cách trang trải lộ phí trước.

Dọc đường có không ít người mang theo hành lý vội vã đi lại, đa số đều là dân chúng tị nạn giống như cô.

Tình hình trước mắt bất ổn, thời thế hỗn loạn, mọi người hoặc là hồi hương, hoặc là rời khỏi nơi thị phi, có người dẫn theo người nhà, có người lẻ loi một mình, cũng có đi cả đám làm ăn, người thế nào cũng có.

Trên mặt mọi người không có vẻ nhẹ nhõm, chỉ có không khí trầm lặng hững hờ.

Lương Huỳnh cũng là một trong số đó.

Không có ai chú ý đến cô, cũng không quan tâm cô có thân phận gì, mọi người đều vội vàng, u ám đi về phía trước.

Thỉnh thoảng có xe ngựa chạy như bay qua đường, đám đông cuống quít tránh khỏi.

Lương Huỳnh ăn một mặt bụi, trong lòng không khỏi có chút chán nản.

Thời tiết lúc này càng nóng bức hơn, nếm trải cảnh đội nắng đi đường cũng không dễ chịu chút nào, thân thể cô mềm yếu, trước kia đâu từng bị như thế này, đi bằng hai chân đến đó rất nhọc nhằn.

Dọc đường đi một chút lại dừng một chút, nhìn thấy bóng cây cách đó không xa, cô tìm chỗ râm ngồi xuống nghỉ chân, lấy ra một miếng lương khô để ăn.

Tào bà chuẩn bị cho cô túi nước, sức ăn của cô kém, ăn một miếng bánh, uống một chút nước là thấy no.

Lau mồ hôi trên trán, Lương Huỳnh dùng tay quạt, nhìn người đi trên đường, với sức đi của cô, phải mất hai ba ngày nữa mới tới được huyện Hoàng.

Mở túi nước uống thêm ngụm nước, Lương Huỳnh lại hận trời oán đất.

Cô rất nhớ ngày tháng ăn dưa hấu ngồi điều hòa, lại càng nhớ người nhà hơn.

Một mặt, cô dần tiếp nhận thế giới lạc hậu này, bên khác lại không thể chịu đựng nổi, hai cảm xúc mâu thuẫn khiến tâm trạng cô phiền não.

Sau một khắc khi nghỉ ngơi dưới gốc cây, cô bất đắc dĩ đứng dậy đi tiếp.

Cả chặng đường bôn ba, đợi đến khi mặt trời sắp lặn, cô mới tìm được một quán trọ.

Lẽ ra ở trọ phải đăng ký, mà nay thời cuộc hỗn loạn, dòng người hỗn tạp, quản quán trọ cũng qua loa.

Lương Huỳnh đến muộn, bên trong đã kín người hết chỗ, cô tốn không ít nước miếng mới dùng hai mươi văn tiền đổi được một gian phòng củi nghỉ chân.

Tiểu nhị vội vàng dẫn cô đến phòng củi, chỉ đưa cho một cái chiếu cỏ rồi bận rộn rời đi.

Trong phòng củi chất đống không ít củi, chỉ đủ trải tấm chiếu.

Lương Huỳnh đặt hành lý xuống, cô là một người kỹ tính nên ra xin đại nương tạp dịch trong quán trọ lấy một miếng vải rách che cửa sổ lại, rồi mang tới một chậu nước, cẩn thận lau sạch trải chiếu cỏ ra.

Trước mắt xem ra không có cách nào để tắm, cả ngày bôn ba ra rất nhiều mồ hôi, dù sao cũng phải tắm rửa sạch sẽ mới được, cô lại đi tới nhà bếp lấy nửa chậu nước ấm, trốn ra sau cửa cẩn thận lau sạch người, lúc này mới coi như ổn.

Thay một bộ quần áo sạch sẽ, cô mang quần áo bẩn giặt sơ qua, vì là vải thô nên khô cũng nhanh, treo bên cửa sổ để nhỏ nước.

Lương khô mua ban ngày còn chưa ăn hết, cô ngồi vào chiếu cỏ, lấy lương khô ra ăn, bắt đầu rầu rĩ vì tương lai của mình.

Trước đây, cô sinh ra trong gia đình khá giả, học về tài chính, ở thời đại lạc hậu lại thiếu thốn vật chất này hoàn toàn không có đất dụng võ. Hơn nữa, sĩ nông công thương, địa vị thương nhân là thấp kém nhất, cô một không có tài chính khởi nghiệp, hai không có kỹ năng làm nghề, phải làm thế nào mới có thể sống sót?

Đây là một câu hỏi nghiêm túc.

Lương Huỳnh lắc lắc cánh tay nhỏ của mình, mạng nha hoàn thân thể công chúa!

Ăn xong lương khô súc miệng, cô nằm xuống, ban ngày quá mệt mỏi, giấc ngủ này rất say. Nửa đêm thấy lạnh, cô lấy quần áo đắp, miễn cưỡng qua được một đêm.

Sáng sớm hôm sau người trong quán trọ đến thúc giục cô rời đi.

Lương Huỳnh vội vàng thu dọn hành lý, sau khi mang đủ đồ đạc, mới rời khỏi quán trọ.

Trước khi đi, cô mua mấy cái bánh bao trong quán, rồi đổ đầy nước và bắt đầu hành trình ngày mới.

Sáng sớm không khí trong lành, mặt trời còn chưa ló dạng, có chút sương mù, xe ngựa dừng lại trước quán trọ cũng đã lên đường.

Bánh bao trong tay vẫn còn ấm, Lương Huỳnh vừa ăn vừa đi, đến huyện Hoàng cô nhất định phải nghĩ cách làm một tấm bài của người dẫn đường, không thì không thể lên thuyền.

Khi mặt trời mọc, cô đã đi trên đường một lúc lâu.

Hôm nay cô rất may mắn, buổi chiều gặp được một lão hán lái xe bò về trấn, tốn hai văn tiền đi nhờ xe, còn có một nhà ba người đồng hành.

Trấn Hoài Khẩu cách huyện Hoàng không xa, tối hôm đó Lương Huỳnh đặt chân tới trấn này, sau đó đi đến huyện Hoàng. Sau khi đến huyện Hoàng, cô tìm quán trọ lớn nhất huyện, hỏi thăm tiểu nhị chuyện bài dẫn đường.

Buôn bán tấm bài người dẫn đường là phạm pháp, nhưng có cầu thì có cung.

Vì thế cô cắn răng tốn một lá bạc, thông qua du côn địa phương lấy được một tấm bài người dẫn đường tên là Trương Ngọc Phương từ chợ đen.

Giải quyết được nỗi lo, cô quyết định đến ngay bến tàu hỏi thăm thuyền chở khách tới quận Uyển Bình.

Ông lão nói cho cô biết tới Uyển Bình phải mất tám ngày đi đường thủy, tiền đi thuyền là ba trăm bốn mươi văn tiền, bao gồm tiền ăn mấy ngày đó.

Lương Huỳnh âm thầm tính toán trong đầu, Uyển Bình là con đường nhất định phải đi qua để đến Tô Xương, vì trả tiền đi thuyền, cô lại đi đổi một lá bạc.

Trước nay cô làm việc rất quả quyết, cũng không dây dưa dài dòng, chiều hôm đó dễ dàng lên thuyền từ huyện Hoàng đi tới Uyển Bình.

Chặng đường thuận buồm xuôi gió, không xảy ra sự cố gì, Lương Huỳnh cảm thấy vận may của mình coi như không tệ.

Trên đường có chút chậm trễ, đến quận Uyển Bình đã là chín ngày sau.

Nơi này cách kinh thành một khoảng nhất định, trước đó từng nghe Tào bà nói, ngoại trừ kinh thành hỗn loạn ra, những nơi khác chư hầu phân tranh cũng không thái bình, Uyển Bình cũng vậy.

Hỗn loạn hơn lúc ở huyện Hoàng.

Lương Huỳnh không dám ở đây lâu, đi theo đám người vội vã ra khỏi thành đến mục tiêu kế tiếp, Tô Xương.

Trước đó, cả đường đi đều rất thuận lợi, cô vốn tưởng rằng lần này đi Tô Xương hẳn là không xảy ra sự cố, kết quả vận xui lại rơi xuống người cô, gặp phải một đám thổ phỉ!

Thời thế loạn lạc, yêu ma quỷ quái gì cũng có, càng đừng nói đến thổ phỉ.

Trên đường cô cũng từng nghe một phụ nhân địa phương nhắc tới núi Man Loan, nói trên đỉnh núi kia có một ổ thổ phỉ, chuyên cướp quan lương của thương nhân và triều đình, to gan lớn mật muốn làm gì thì làm, càn rỡ đến cực điểm.

Lương Huỳnh thầm nghĩ cô một không tiền tài hai không xinh đẹp, hẳn là không đến mức bị cướp.

Ai ngờ lần này xuống núi làm việc chính là Hoàng Bì Tử trong sơn trại.

Lúc này, thủ lĩnh thổ phỉ Triệu Trĩ dẫn bốn mươi người đi làm ăn lớn, Hoàng Bì Tử sau khi biết tin thương nhân Thái gia sẽ đi qua sườn núi đá, dẫn hai mươi mấy tên thổ phỉ đến cướp bóc.

Đám thổ phỉ kia càn rỡ đến cực điểm, giữa ban ngày ban mặt cưỡi ngựa đến, làm kinh sợ tới mọi người, tất cả chạy tán loạn như ong vỡ tổ.

Ban đầu, Lương Huỳnh không gặp phải bọn họ, nào ngờ sau khi Hoàng Bì Tử cướp hết của tài của Thái gia, trên đường về bắt bừa vài phụ nhân về sơn trại làm tạp dịch.

Tiếng ngựa hý vang lên khiến người đi đường cả kinh chạy trốn tán loạn.

Lương Huỳnh nghe thấy thổ phỉ đến, bị dọa đến hai chân như nhũn ra.

Thân thể cô mềm yếu, lúc trước từng trải qua cảnh phản quân đốt gϊếŧ cướp bóc, đối với loại thổ phỉ này căm thù đến tận xương tuỷ, cuống quít chạy theo đám người.

Hoàng Bì Tử xông lên trước nhất, thân hình hắn to lớn, trên mặt đeo mặt nạ da người, miệng nói lời thô tục ô kêu thủ hạ cướp lấy phụ nhân chạy hoảng loạn trên đường.

Vì thế trong tiếng thét hỗn loạn, có vài phụ nhân không may bị bọn thổ phỉ bắt đi.

Những phụ nhân kia thét chói tai bị bắt lên lưng ngựa, liều mạng giãy dụa gào khóc, nếu vừa cào vừa cắn không dễ khuất phục, thổ phỉ liền bóp lấy đôi quả hồng mềm mại.

Một phụ nhân ngã xuống khỏi lưng ngựa thoát chết, may mắn chỉ bị trầy da.

Cảnh tượng hỗn loạn phía sau khiến các phụ nhân đang chạy trốn hoảng sợ không thôi.

Lương Huỳnh vô tình bị ngã khi đang chạy trốn, nghe thấy tiếng vó ngựa tới gần, cô vừa lăn vừa bò né tránh.

Kết quả Hoàng Bì Tử mắt mù, nhìn cô giống như gà con, lập tức lao tới, khom lưng ngang bụng ngựa ôm cô lên.

Lương Huỳnh thét chói tai một tiếng, một bàn tay to lớn ôm cô lên lưng ngựa như xách chim cút. Tất nhiên cô không thuận theo, giãy dụa muốn thoát khỏi, bỗng nhiên bị một cú vào cổ mà ngất đi.

Sau một phen hỗn loạn kinh tâm động phách, đám thổ phỉ đeo mặt nạ vội vàng bắt bốn phụ nhân đi tới núi Man Loan.

Ngựa đã được nuôi đến mập mạp, cường tráng, hơn hai mươi người quất roi thúc ngựa chạy cả chặng đường, chưa đầy nửa canh giờ liền đến dưới chân núi.

Núi Man Loan nằm ở nơi giao nhau giữa Thương Châu và Tô Xương, dãy núi nhấp nhô có vài đỉnh núi, địa thế hiểm trở, cỏ cây rậm rạp, rừng rậm nguyên thủy, chỉ cần có người bước vào, liền như cá ra biển rộng, rất khó tìm được đường.

Lương Huỳnh và bốn phụ nhân bị ném xuống ngựa đầy thô bạo, cô mơ mơ màng màng mở mắt, liền nghe thấy tiếng phụ nhân la hét.

Phụ nhân kia đã lớn tuổi, dáng vẻ có lẽ đã ngoài năm mươi, tính tình mạnh mẽ hung hăng, không hề sợ chết.

Bà ấy chỉ vào bọn thổ phỉ, lớn tiếng mắng nói: "Đám chó má súc sinh các ngươi, mắt mù không thấy à, lão nương đã hơn năm mươi, ngang vế với lão mẫu của các ngươi, mà còn bắt lão nương tới đây làm gì, thay các ngươi chăm con à?!"

Lời này thật có uy lực, nhất thời khiến bọn thổ phỉ không biết nói gì.

Hoàng Bì Tử tính tình hung bạo, mắng chửi: "Ai bắt con gà mái già này đến?"

Một tên thổ phỉ cúi đầu nhỏ giọng đáp: "Hoàng ca, là ta bắt."

Hoàng Bì Tử nhảy tới vỗ đầu hắn, mắng: "Ngươi mắt mù hả, bắt một lão nương đến làm nhạc mẫu ngươi à?"

Lời này vừa nói ra, đám thổ phỉ còn lại bật cười ra tiếng.

Phụ nhân kia thấy thế, khí thế càng hung hăng, giậm chân đạp vào mông Hoàng Bì Tử một cái, hắn "ối" một tiếng, không đứng vững suýt nữa ngã sấp mặt.

Phụ nhân là dân bản địa, có hiểu biết nhất định về núi Man Loan, mắng chửi: "Ngươi là đồ chó đẻ, ta nghe nói Triệu thủ lĩnh lúc trước vào rừng làm cướp, là vì gϊếŧ kẻ ác bá ức hϊếp người, mới lưu lạc đến núi này."

"Lão bà này kính hắn là nam hán tử, nào ngờ oắt con ngươi ngay cả lão phụ cũng không tha!"

Hoàng Bì Tử nghe thấy lời này liền lúng túng, bởi vì đám thổ phỉ bọn họ có quy củ, không bắt già yếu đàn bà con nít, nếu ai dám gian da^ʍ đàn bà, thì sẽ bị cắt mất 🐤.

Nhưng gϊếŧ người thì không cần nhiều chú ý như vậy.

Có thổ phỉ nghe ra phụ nhân kia là người bản địa, nói: "Hoàng ca, thả lão bà này ra đi, bắt về còn phải phí phần ăn."

Hoàng Bì Tử không kiên nhẫn phất tay.

Một phụ nhân khác nghe ra manh mối, vội vàng dập đầu khóc lóc nói: "Chư vị hảo hán, không phải ta không muốn hầu hạ chư vị, chỉ là trong nhà còn có hài tử mới tròn ba tháng gào khóc đòi ăn."

"Mệnh ta thật khổ, năm trước cha hài tử bệnh chết, để lại mẹ hắn cùng hai đứa tử đều dựa vào ta mà sống."

"Hôm nay ta không còn cách nào phải về nhà cha huynh mượn tiền, nào ngờ gặp phải chư vị hảo hán, khẩn cầu chư vị khai ân, tha cho ta một con đường sống!"

Vừa dứt lời dập đầu khóc nỉ non.

Phụ nhân kia mi dày mắt đẹp, khóc đến lê hoa đái vũ, thật sự dọa được đám thổ phỉ ở đây.

Hài tử ba tháng tuổi nếu không có mẹ, thật sự không dễ nuôi sống.

Lão phụ nhân nhiệt tình, mắng chửi tiếp: "Xem đám cháu trai các ngươi, tạo nghiệt gì này!"

Một tên thổ phỉ nói: "Nương tử ta lúc cho con bú sẽ ra sữa, bóρ ѵú nàng ta sẽ biết ngay có phải đang nói dối hay không."

Hoàng Bì Tử nghiêm túc nói: "Ngươi biết, ngươi bóp đi."

Tên thổ phỉ kia sợ hãi: "Hoàng ca, ta sợ bị thủ lĩnh chặt tay."

Lão phụ nhân đúng lúc nói: "Để ta bóp cho các ngươi."

Phụ nhân dập đầu vội vàng đứng dậy, đưa lưng về phía đám hán tử này, cho lão phụ nhân bóp ngực, nàng ta quả thật đang tiết ra sữa.

Biết đám người kia không dễ lừa, lão phụ nhân cho bọn họ xem chút sữa, bọn thổ phỉ mới tin, bằng lòng thả người.

Nhặt lại được cái mạng, phụ nhân may mắn không thôi.

Hoàng Bì Tử dường như đã quen chuyện thế này, chỉ tiếp một phụ nhân khác hỏi: "Ngươi thì sao, chẳng lẽ muốn nói với ta là ngươi đang mang thai?"

Vốn tưởng rằng phụ nhân kia sẽ sợ hãi, nào ngờ được nàng ta lại mỉm cười, đáp: "Ta là quả phụ, nếu mang thai sẽ thả l*иg trôi sông."

Thấy nàng ta biết thức thời, Hoàng Bì Tử rất hài lòng.

Ai ngờ phụ nhân kia tiếp tục nói: "Ta Đàm Tam Nương hôm nay nguyện ý lên núi cùng chư vị hảo hán, dù sao trước kia từng gả cho bốn nam nhân, kết quả cả bốn đều là đoản mệnh bị ta khắc chết."

"Lão nương ta nói với ta, phải tìm một nam nhân mệnh cứng, chư vị làm nghề liếʍ máu trên lưỡi đao, chắc hẳn đều là hán tử mệnh cứng, Đàm Tam Nương ta muốn tìm một nam nhân làm trượng phu."

Lời này vừa nói ra, các nam nhân ở đây đều xôn xao, nhao nhác cách xa nàng ta một chút, sợ bị nàng khắc chết.

Kế tiếp là đến lượt Lương Huỳnh, cô đột nhiên ho khan.

Mọi người thấy sắc mặt nàng vàng vọt như bệnh hoạn, đều ghét bỏ.

Có người hỏi: "Hoàng ca, huynh đây nhìn thế nào vậy, bắt đồ chơi như này đến?"

Hoàng Bì Tử cũng có chút buồn bực, chỉ vào Lương Huỳnh hỏi: "Trên người ngươi có vấn đề gì không?"

Lương Huỳnh cố ý ho khan trước mặt bọn họ một lúc lâu, mới thở dốc nói: "Không giấu chư vị hảo hán, ta, ta có bệnh lao trong người, sợ là sống được không lâu."

Hai chữ "bệnh lao" kia giống như một đạo sấm sét đánh vào cả đám người, đem bọn họ văng ra thật xa.

Tất cả mọi người kinh hãi che miệng mũi, ghét bỏ đến cực điểm.

Mọi người đều biết bệnh lao có thể truyền nhiễm, vừa nãy Hoàng Bì Tử bắt cô, lúc này cả người hắn đều cảm thấy không ổn, liên tục chà tay lau vào xiêm y, dường như coi cô là ôn dịch.

Có người nói: "Nữ nhân này không được."

Tên kia nói: "Dù sao cũng sống không lâu, không bằng gϊếŧ luôn đi."

Lương Huỳnh: "!!!!"

Đều đồng tình hả?!

Vừa rồi lão phụ nhân chửi ầm lên bọn họ cũng không cãi lại, những phụ nhân khác khóc lóc cầu xin cũng đều mềm lòng thả người, vì sao đến lượt cô lại thay đổi?!

Cô không khỏi hoảng hốt, ho khan nói: "Nô gia bệnh tật quấn thân, đã không có mấy ngày tốt lành, các vị hảo hán bắt nô gia lên núi, cũng không có tác dụng gì, cầu xin các vị hảo hán tha cho nô gia một mạng, thả nô gia đi."

Hoàng Bì Tử nghe ra khẩu âm của nàng, hỏi: "Ngươi từ kinh thành tới?"

Lương Huỳnh trả lời: "Trong kinh xảy ra biến cố, ta là tị nạn."

"Đi đâu?"

"Tô Xương, ta có biểu thân ở đó, đi tìm nơi nương tựa."

"Có bài dẫn đường không?"

Trong lòng Lương Huỳnh lộp bộp.

Dọc đường cô còn chưa bị quan phủ kiểm tra bài dẫn đường bao giờ, kết quả lại bị thổ phỉ kiểm tra, đây đều là thời thế gì trời!

Thấy cô vẫn không lên tiếng, Hoàng Bì Tử sinh nghi, không kiên nhẫn hỏi: "Bài dẫn đường của ngươi đâu?"

Lương Huỳnh chần chờ hồi lâu, mới thấp thỏm lấy bài dẫn đường trong hành lý.

Vốn tưởng rằng bọn họ không nhận ra, nào ngờ đám thổ phỉ này nhân tài đông đúc, Hoàng Bì Tử nhận lấy không thèm nhìn liền ném cho một thổ phỉ mặc xiêm y xanh đen.

Tên thổ phỉ kia cẩn thận kiểm tra một lúc, mới nói: "Hoàng ca, là giả."

Lương Huỳnh nghĩ thầm, xong rồi.

Đúng như dự đoán, Hoàng Bì Tử nói: "Không thành thật, kéo xuống gϊếŧ."

Lời này làm Lương Huỳnh sợ đến chân mềm nhũn, vội vàng nói: "Hảo hán tha mạng! Hảo hán tha mạng! Nô gia không có bệnh, nô gia có thể ăn, có thể ngủ, có thể chạy, có thể làm việc cũng được!"

Hoàng Bì Tử khoanh tay trước ngực hỏi: "Ngươi có thể làm gì?"

Lương Huỳnh muốn sống, vội nói: "Ta tuy rằng làm không được việc nặng, làm tạp dịch, có thể hầu hạ người!"

Nghe cô nói có thể hầu hạ người, Hoàng Bì Tử hỏi: "Ngươi có thể hầu hạ người?"

Lương Huỳnh liên tục gật đầu, nói dối: "Trước đây từng làm việc cho phú hộ!"

Một tên thổ phỉ nói: "Nha đầu này trông tuổi tác không lớn, cũng là người thông minh, đưa nàng ta đến cho Tú Tú dạy dỗ, đảm bảo có ích."

Lương Huỳnh còn tưởng rằng Tú Tú trong miệng hắn là một nữ nhân, lại sợ mình mất mạng tại chỗ, lập tức đáp: "Ta nguyện ý!"

Hoàng Bì Tử "Chậc chậc" hai tiếng, hạ lưu nói: "Tiểu tử Tú Tú hơn hai mươi tuổi, đang trong thời điểm huyết khí phương cương, cho hắn một nhà đầu làm ấm chăn vậy."

Lời này vừa nói ra, Lương Huỳnh hoàn toàn sụp đổ.

Một đại lão gia tên là Tú Tú, có phải có bệnh nặng hay không?!

Khi cô còn đang như bị sét đánh, quả phụ Đàm Tam Nương không khỏi hứng thú, tự tiến cử chuyện chăn gối nói: "Nữ tử này thân thể đơn bạc, không chịu nổi huyết khí phương cương, không bằng để ta đi, ta sưởi ấm chăn."

Lời nói vừa dứt, mọi người đều kinh hãi, mồm năm miệng mười nói: "Ngươi khắc chết bốn nam nhân, tuyệt đối không thể đưa đến chỗ thủ lĩnh!"

"Đúng đúng đúng, thủ lĩnh của chúng ta mới hơn hai mươi tuổi, không thể bị nàng ta khắc chết được!"

"Đúng vậy, thủ lĩnh là nhành hoa mười dặm tám trấn một, tuyệt đối không thể bị nàng ta cho chà đạp!"

Đàm Tam Nương: "......"

Lương Huỳnh: "......"