Chương 1: Nữ Vương Trở Về

.-.

“Ninh Tịch Bạch, cái dáng vẻ mua vui cho đám đàn ông kia thật không biết xấu hổ.”

Những lời như sét đánh ngang tai đem trái tim cô tách thành hai nửa, mặt biến sắc nhìn người bạn trai ba năm ở trước mặt.

“Ngôn Tống, anh nói gì cơ ?!”

“Tôi nói cô không, biết, xấu, hổ!” Đôi mắt vốn dịu dàng nay lại tràn đầy sự khinh bỉ và giễu cợt.

“Không, Không, Không phải đâu! Anh gạt em, Anh chỉ đang đùa thôi phải không! Nhất định là anh thấy lúc em diễn cảnh hôn với người khác nên ghen phải không? Em hứa với anh, lần sau tuyệt đối sẽ không thế nữa, em.......em cũng đã bàn bạc với Alan, định khi kết thúc hợp đồng sẽ rời khỏi giới giải trí”. Lời nói đã có chút lộn xộn, nhưng từng câu chữ đều mang âm điệu cầu xin.

“Aa——! Tại sao cô có thể mặt dày như vậy nhỉ! Quấn lấy đàn ông đến chết cũng không buông.”

Cô cắn môi gắt gao mà lắc đầu: “Không phải, anh hứa chúng ta sẽ mãi ở bên nhau, mãi cho tới già!”

“Buông ra!” Chàng trai từng chút tách tay cô gái đang níu lấy người mình, sau đó dứt khoát rời đi.

“Aaaaaaaa———” Một tiếng thét kinh hoàng, Ninh Tịch Bạch đột ngột từ trên giường bật dậy, nhìn quanh phòng một hồi rồi phát hiện ra nãy giờ chỉ là ác mộng.

Không, cũng không hoàn toàn là ác mộng, ác mộng ấy đã từng là hiện thực của chính cô, nhưng là của cô ở kiếp trước!

Không sai, cô đã trọng sinh!

Lần đó sau khi chia tay Ngôn Tống, vì để có thể níu kéo anh, tìm anh nói chuyện, cô đã cầu xin người đại diện của mình Alan để có được thư mời đến buổi yến tiệc.

Khi ấy cô đã dần lui khỏi giới giải trí, chỉ ngẫu nhiên diễn khi công ty yêu cầu, giới giải trí này là vậy, không có hào quang của một ảnh hậu chẳng khác nào đánh mất tấm vé thông hành bước chân vào giới hào môn, muốn đi cũng chỉ có thể nhờ vả.

Nhưng vì người đàn ông của mình, cô nguyện ý!

Ngày đó mang theo tia hy vọng bước vào yến tiệc, thật kỳ lạ là một minh tinh như cô tham gia những buổi tiệc như này nhiều tới mức đã trở thành thói quen, nhưng ngày đó tâm tình của cô rất khẩn trương, tìm kiếm thật lâu trong đám người cuối cùng cũng thấy được gương mặt kia!

Chỉ là khi cô tiến lại gần thì thấy hắn ta đang khiêu vũ cũng một người con gái khác!

Gương mặt hắn tươi cười, ôm lấy thiếu nữ cười xinh như hoa cùng nhảy múa.

Điều khiến cô kinh hoàng hơn là, vậy mà người côn gái kia lại chính là em gái của mình!!

Gương mặt ấy đã quá quen thuộc với cô, bởi chính khuôn mặt ấy đã khiến cô năm 8 tuổi bị đuổi khỏi chính nhà của mình, đơn giản là cô bị người em gái này vu hại, nói cô cố ý va phải bụng của mẹ kế, làm hại thai nhi trong bụng.

Cô có chết cũng không quên cái ngày mình sốt cao bị chính cha mình đuổi ra khỏi dòng tộc, trời giá rét, người em gái này thờ ơ lạnh lùng, thậm chí còn dùng nước đá tạt ướt cóng cả người, nói là có thể do xui xẻo thôi!

Xui xẻo? Ha ha, sốt cao như vậy nhưng tới cái áo khoác còn không có lại tạt cả chậu nước lạnh như vậy, rõ ràng là muốn dìm cô vào chỗ chết!



Sau đó cô vẫn sốt cao không ngừng tới khi ngất tại ven đường, may mắn có người đàn bà phát hiện đem cô về nhà, cũng chính là mẹ hiện tại cô, chỉ có điều người mẹ này có chút đặc biệt, người là một người câm.

Vì chi tiêu sinh hoạt trong gia đình, cô bất đắc dĩ phải ra ngoài là công kiếm tiền từ sớm, trong một lần tình cờ cô được người đại diện hiện tại là Alan nhìn trúng, trở thành ngôi sao nhí trên màn ảnh, cũng từ đó cuộc sống dần trở nên ổn hơn, sau đó gặp được Ngôn Tống, chàng trai hoạt bát và đầy năng động lúc ấy.

“Ra đây” Tiếng thì thầm đột ngột vang bên tai, rồi tôi bị một lực mạnh kéo đi.

Chớp mắt đã thấy cô bị kéo ra ngoài, tới hồ nước ngoài cổng, Ninh Tịch Bạch mới kéo suy nghĩ của mình về, nhìn thấy Ngôn Tống, cô vui mừng khôn xiết, mang theo tia mong đợi nói: “Ngôn Tống em rất nhớ anh, em đã nói chuyện với Alan, khi bộ phim này đóng máy, em sẽ lập tức hủy hợp đồng.”

“Tôi đã quyết định kết hôn cùng Ninh Trân Trân rồi! Ninh Tịch Bạch, đừng quấn lấy tôi nữa, cô khiến tôi buồn nôn!”

Ninh Tịch Bạch còn muốn nói gì nữa nhưng sau khi nghe được câu gầm nhẹ này của hắn, sắc mặt cô trắng bệch, cả người không kìm được run rẩy.

Ngôn Tống cũng chẳng thèm liếc mắt cô một cái, vội vàng ngắm xung quanh xem có người hay không rồi cũng quay đầu mà rời đi. Trong đêm gió, Ninh Tịch Bạch đứng trơ trọi bên hồ, cứ luôn như vậy nhìn về hắn, vẫn luôn nhìn về hắn, trơ mắt ra mà nhìn như thấy hắn từ trong chính cuộc sống của mình bước ra.

Hốc mắt nàng ửng đỏ.

“Ngày ngày chỉ có thể thấy em trong TV, anh không thích chút nào.”

“Hôm nay anh thấy em cùng người đàn ông khác diễn cảnh hôn, anh ghen rồi=[[[!”

“Thật muốn nói cho cả thế giới biết, em là của anh”

“Tịch nhi, em không được phép rời xa anh, nếu không anh sẽ chết mất”

Từng lời âu yếm của Ngôn Tống như những thanh âm ma quỷ từng câu từng câu vờn qua tai cô, tim cô run lên từng hồi.

“Yoo, lúc đấy tôi còn tưởng là ai cơ.” Giọng nữ từ ngoài truyền tới, Ninh Trân Trân mặc bộ lễ phục đỏ rực, chậm rãi đi tới, sắc đỏ rực sáng làm kinh thiên động địa.

Cô ta ngắm trên nhòm dưới đánh giá một phen, “ Tôi còn nghĩ là ai đã quyến rũ A Tống của tôi tới nỗi loạn thành như vậy, hóa ra là vị ảnh hậu trong giới giải trí sớm đã hết thời từ lâu à. Có phải là do không có sự giúp đỡ của cha, chị mới hết thời? Hay là do thủ đoạn của chị đã lỗi thời rồi, không câu dẫn được hứng thú của nam nhân được nữa.”

Ninh Tịch Bạch căng thẳng trong phút chốc, năm đó khi cô bước vào giới giải trí, cha cô đã cấm tuyệt đối không tiết lộ ra ngoài thân phận của mình là người Ninh gia, hơn nữa còn bảo mật thân phận của cô, tuyên bố với bên ngoài mẹ ruột từ thế, đại tiểu thư đau đớn khôn nguôi xuất ngoại cho khuây khỏa.

Không những thế, còn muốn cô giao thiệp với đám nhà quyền thế, như vậy có thể củng cố địa vị của Ninh gia ở Hoàn Nam.

Cô nhìn cha mình bằng gương mặt cầu xin, trái tim mềm yếu gật đầu đồng ý rồi lui xuống, từ đây Ninh Tịch Bạch cũng chỉ là Ninh Tịch Bạch, không có chút liên quan nào tới Ninh gia.

Cô một bên cố giữ mình trong sạch, một bên chu toàn với các công tử đại thế gia, nỗi khổ ấy có ai thấu!

“Đừng kinh ngạc nhiên vì tại sao tôi biết, nếu A Tống sắp trở thành vị hôn phu của tôi, đương nhiên tôi sẽ nhổ sạch đám hoa liễu bên cạnh anh ấy. Chỉ là không ngờ tới đó lại là chị gái tốt của tôi, nhiều năm như vậy mà vẫn chưa chết nha, tôi cứ tưởng chị sớm cóng chết ở đâu đó rồi, xem ra mệnh chị lớn ghê.” Ninh Trân Trân cười lạnh nói.

Phẫn nộ cùng bi thương, Ninh Tịch Bạch ngay cả khi nói chuyện âm thanh cũng run rẩy: “ Cô rốt cuộc đã làm gì Ngôn Tống!”

“Làm gì sao? Ha ha, oan uổng cho tôi quá, tôi ấy thế mà vẫn chưa kịp làm gì đâu, kết quả chị đã bị anh ấy đá rồi, có thể con hát như chị anh ấy chơi chán rồi, cũng phải, một con hát làm sao có cửa so sánh với thiên kim tiểu thư của Ninh thị chứ, kẻ ngốc cũng biết phải chọn ai.”

“Không, sẽ không!” Ninh Tịch Bạch không ngừng lắc đầu, cứ từng bước lùi về phía sau.



Ninh Trân Trân trong lúc lơ đãng, ánh mắt liếc về phía hồ nước lạnh ở phía sau, trong mắt lóe lên tia sáng bước tới, tràn đầy trào phúng nói: “Sẽ không? Anh ấy là ai cơ chứ, Ngôn đại thiếu gia làm sao có thể cưới loại nữ nhân như ngươi, anh ấy không sợ bẩn sao?”

Từng chữ của Ninh Trân Trân đều như nhát dao hung hăng đâm vào tim cô, máu tươi đầm đìa.

Đúng vậy, đáng ra cô phải sớm biết rằng một khi đã bước vào vũng lầy giới giải trí, thì tờ giấy trắng cũng nhiễm đủ mọi màu sắc, huống chi cô nhận lời với cha trong mối quan hệ với các công tử đại thế gia, Ngôn Tống chán ghét cô cũng phải.

Với tình huống từng bước bị ép sát, Ninh Tịch Bạch vô thức lùi về phía sau, đột nhiên một chân đạp vào khoảng không, cô ngã vào chiếc hồ băng lạnh cóng, trong nháy mắt nước nhấn chìm cơ thể cô.

Thời điểm tỉnh dậy, cô đã nằm trên chiếc giường này, đây là căn hộ công ty mua cho cô trong lễ trưởng thành 18 tuổi.

Nói cách khác cô lại một lần nữa trải qua tuổi 18, khi ấy cô đang trong thời kỳ chuyển mình, công ty hy vọng có thể xây dựng được hình tượng mới, cũng chính lúc ấy là lúc người cha giả nhân giả nghĩa kia tới cầu xin mình giúp đỡ hắn.

Từ trên giường bước xuống, cô đi đến phòng khách mở tủ lạnh lấy ra một ly nước đá, uống ực vài ngụm mới có thể vơi đi sự phẫn nộ trong lòng.

Dòng nước lạnh tràn ra từ miệng, chảy xuống chiếc cổ trắng nõn rồi chảy xuống làm cô không nhịn được rùng mình

“Lạch cạch——” Đèn phòng khách bật mở, một người phụ nữ đứng cách đó không xa, cau mày khoa tay múa chân gì đó, người này chính là mẹ đã nhận nuôi cô, Diệp Thương Tú.

Sau khi đọc xong động tác của cô, Ninh Tịch Bạch cười nhẹ: "Mẹ, không sao đâu, hôm nay nắng nóng như vậy, con uống chút nước lạnh để hạ nhiệt, nếu không con sẽ bị say nắng."

May mắn thay, trong cuộc đời đầy bi kịch của cô, hơi ấm duy nhất còn lại là người phụ nữ mà cô gọi là mẹ chưa bao giờ phản bội mình, mũi cô hơi cay và trong lòng ấm lên, cô bước đến và ôm lấy bà.

“Mẹ”

Khi Diệp Thương Tú nhìn thấy con gái ôm mình như thế này, cô ấy nấc nghẹn ngào, ngay lập tức trở nên lo lắng và ra hiệu với cô bằng nhiều cách khác nhau.

Sau khi Ninh Tịch nhìn thấy, cô cố nén nước mắt lắc đầu, “ Con làm gì có gì tủi thân chứ, con chỉ đang sợ mẹ thấy côn uống nước lạnh sẽ đánh con thôi.”

Diệp Thương Tú lườm cô và lắc đầu, làm một vài động tác khác.

Ninh Tịch Bạch lùi lại vài bước, mỉm cười đầu hàng, "Được, được rồi, sau này con sẽ không uống, được không? Dù trời nóng thế nào, con cũng chỉ uống nước lạnh, không uống nước đá."

Người phụ nữ sau khi nghe lời hứa của cô, hài lòng cầm lấy cốc nước của cô, sau đó dùng tay đẩy cô vào phòng, ý bảo cô mau lên giường đi ngủ.

Ninh Tịch Bạch bất lực mỉm cười, theo bà vào phòng.

Ninh Tịch Bạch nằm lại trên giường nhìn trần nhà, đột nhiên màn hình điện thoại di động bên gối phát ra ánh sáng yếu ớt, cô cầm lấy điện thoại di động, nhìn thấy trên đó viết một câu ngắn gọn.

-Hẹn gặp lại con ở cùng một địa điểm vào ba giờ ngày mai, bố nhớ con lắm.

Huh, nhớ tôi? ! Thật là một lời nhắn mỉa mai.

Nghĩ tới bản thân hiện tại, thật sự là nực cười, vì chút đáng thương dường như không hề có tình thân kia, vậy mà lại có thể để bản thân mình thành cái dạng này!