Chương 1

Hôm nay Lục Tinh Hà mặc một chiếc váy màu trắng dài qua đầu gối có bồng tay ở hai bên, rõ là ăn mặc kín đáo hơn tất cả những người vợ của đồng nghiệp của chồng, nhưng cô vừa xuất hiện vẫn khiến đám đàn ông nháo nhác nhìn sang.

Với vẻ ngoài thanh thuần trong trẻo cùng làn da nõn nà trơn mềm, trông Lục Tinh Hà chẳng khác gì học sinh sinh viên, yếu ớt sạch sẽ như mối tình đầu vậy.

Khuôn mặt trái ngược hẳn với dáng người kiều tiếu ba vòng chuẩn chỉnh, phần cổ váy ôm trọn bộ ngực căng đầy, eo thon nhỏ nửa vòng tay là ôm hết, chỉ vừa bước vào mùi u hương dịu nhẹ đã quẩn quanh chóp mũi.

Phụ nữ ở đây đều ôm lấy tay chồng mình, ai ai cũng mặc đồ hở hang để khoe đường cong mặn mà nhất của bản thân, từ đố kị đề phòng lẫn nhau, giờ tất cả quay sang bài xích sự xuất hiện của Lục Tinh Hà.

Cô khẩn trương run tay run chân, bám lấy cánh tay của chồng, hận không thể tan trong lòng hắn ta để không ai thấy được chính mình.

- Ái chà, vợ đẹp như thế thảo nào thằng nhóc Hạ Tỉnh này giấu mãi không chịu lộ ra. Nào nào, đến muộn thì phải tự phạt ba ly, cả hai đều phải uống đấy nhé.

- Đúng rồi, anh em bàn chuyện hơn tiếng mới đến, không thể buông tha dễ dàng được.

- Đây, đây, em đừng sợ, cứ ngồi xuống đi, bọn anh toàn như thế này với nhau, lần đầu đến nên không quen đúng không em? Mai sau nhớ đến nhiều nhiều là được.

Tay nhỏ trắng nõn của Lục Tinh Hà bị người đàn ông trung niên nắn nắn vài cái, ở đây toàn là nhân viên ưu tú của công ty nên chẳng ai nhỏ tuổi cả, vậy mà mắt ai cũng tía lia vào cô, miệng gọi anh em ngọt sớt.

Lục Tinh Hà run lập cập, theo bản năng nhìn về phía Hạ Tỉnh, tiếc là hắn ta đang mải mê buôn chuyện với những người khác, nửa ánh mắt cũng không cho cô.

Co rụt tay lại, cô lộ ra nụ cười khó coi hơn cả khóc, lắp bắp nói:

- Không, không được, tôi chưa bao giờ uống rượu cả, sẽ say mất...

Không hề tỏ vẻ đáng thương, nhưng nhìn khuôn mặt trong sáng dần sợ hãi, môi hồng căng mọng mấp máy hé hé hàm răng trắng đều tăm tắp và lưỡi đỏ ướŧ áŧ, cộng cả mùi thơm ngọt ngào như có như không đang phả ra, vài kẻ đang săm soi cô sắp thèm nhỏ dãi luôn rồi.

- Phải uống chứ, sao lại không uống được, Hạ Tỉnh nói xem có phải không?

Bị nhắc đến tên, hắn ta quay đầu lại, thấy tình cảnh nguy hiểm của cô, mắt lại lóe lên tia sáng kì lạ, hầm hừ gằn giọng:

- Lục Tinh Hà, đừng có bướng bỉnh, mau nghe lời phó tổng đi!

Thân hình nhỏ nhắn run lên, cô cắn cắn môi, đè nén sự khổ sở và thất vọng xuống, cố gắng thôi miên bản thân là ở đây toàn cấp trên nên chồng mới như thế, nếu giằng co thì cẩn thận sẽ mất chức, người thì phải nhìn xa trông rộng...

- Thì ra em tên là Lục Tinh Hà à? Tên thật dễ nghe, rất hợp với em đấy, anh bảo này...

Chưa nói hết câu, người phụ nữ đã dứt khoát uống một lúc hết ba chén rượu, sau đó xua xua tay loạng choạng đứng lên:

- Tôi, tôi vào toilet một chút đã, rượu khó uống, đau đầu.

Cô không biết rằng rất nhiều người dõi theo bóng lưng của cô, sau đó túm tụm lại với nhau cười hề hề rất đáng khinh.