Chương 1: Xuyên Không

Ánh sáng gay gắt của mùa hè chiếu xuống từng ngóc ngách của căn nhà khá cũ kĩ nằm dựa vào sườn núi đầu thôn được xây bằng gỗ và mái nhà là mái ngói đỏ chót làm tăng thêm sự nổi bật cho căn nhà do đã lâu không ở nên căn nhà đã có vẻ cũ kĩ đìu hiu, hàng rào xung quanh căn nhà khác với những nhà khác trong thôn vì được làm hoàn toàn bằng đá cao đến 2m như một bức tường thành biệt lập hoàn toàn với bên ngoài do phụ thân của nguyên chủ đặc biệt nhờ người chế tác để bảo vệ sự an toàn của nguyên chủ vừa có thể tránh được dã thú và trộm cướp còn cửa rào là cửa gỗ được bọc sắt bốn phía để tăng sự chắc chắn cho ngôi nhà. Dưới mái hiên nhà có một thanh niên đang chăm chỉ dọn cỏ xung quanh căn nhà.Phía sau nhà của nguyên chủ có một cái chuồng nuôi trâu đã đóng mạng nhện chi chít chồng gà cỏ mọc cao gần bằng nữa thân người. Lạc Huy đi vào trong nhà phát hiện không bị mất bất cứ thứ gì cho dù không ở 3 năm nhưng vẫn còn đầy đủ thì âm thầm cảm thán độ an toàn của nơi đây. Khi quan sát xong toàn bộ căn nhà Lạc Huy đi ra phía sau nhà dọn dẹp chuồng gà đầy cỏ, cậu định sau khi lên trấn sẽ mua vài con gà sau này sẽ có trứng ăn vì nuôi gà không tốn nhiều công sức mà có thể thu hoạch được nhiều trứng.

Sau khi chuồng gà được dọn cỏ một phần vừa đủ cho gà ăn và uống còn lại Lạc Huy để cỏ nhằm tạo cho chúng không gian như ngoài tự nhiên sau khi hoàn thành Lạc Huy ngồi tựa lưng vào thân cây để đánh giá tổng quan về chuồng gà do chính tay mình làm ra Lạc Huy, đã quen dần với thế giới kì lạ này sao gần một tháng bản thân ở đây. Một thế giới kì lạ không có trong lịch sử hình thành của đất nước, một thời đại phong kiến cổ đại thuần nông nghiệp tuy lạc hậu nhưng lại có tầm quan trọng trong khu vực vì là nơi tập trung của hàng nghìn con sông lớn nhỏ. Nơi Lạc Huy đang sống là vùng nông thôn gọi là thôn Du Hà khá nhỏ nhưng lại tràn ngập phù sa do nằm ở hạ nguồn của sông Hạ là con sông lớn nhất vùng. Ở vùng ngã ba là thị trấn Vĩnh Hy cách thôn Du Hà hai giờ đi xe lại hoàn toàn trái ngược vì luôn luôn tấp nập những con buôn chính hiệu đến từ nhiều nơi.

Ở thôn Du Hà có khoảng hơn hai trăm hộ dân đa số các hộ dân ở đây họ Du vì họ đã sống hơn trăm năm ở thôn vì vậy số người họ Du vẫn chiếm đa số. Gia đình của Lạc Huy là gia đình khá giả trong thôn do làm nghề kinh doanh vì vậy cắm rễ ở thôn Du Hà để tiện đường hơn trong việc buôn bán nhưng vào hai năm trước một lần hai vợ chồng ông đem vốn đi kinh doanh trên đường đi bị cướp tài sản và gϊếŧ chết cả hai ngay sau đó bọn chúng bị bắt giữ và hoàn lại toàn bộ tài sản đã cướp cho Lạc Huy nhưng do lúc đó nguyên chủ còn nhỏ nên Du trưởng thôn đại diện giữ tài sản của cậu đến khi 16 tuổi sẽ trả hoàn toàn trong đó có 148 lượng bạc, 2 mẫu đất thượng đẳng ở bờ sông, 4 mẫu trung đẳng và một căn nhà gỗ.

Do số tiền quá lớn nên quan phủ cất giữ nhà cũ của cậu tạm thời khóa cửa lại trưởng thôn đảm nhiệm giữ chìa khóa, còn Lạc Huy được gia đình Du Hiên cũng là người trong thôn nhận nuôi đến khi đủ 16 tuổi cùng lúc đó 6 mẫu đất cũng do gia đình đó đảm nhiệm chăm sóc xem như chi phí nuôi cậu đến tuổi 16.

Gia đình Du Hiên cũng là gia đình khá giả có mặt mũi trong thôn vì đại nhi tử của ông đang đi học ở trấn trên. Nhà Du Hiên có 5 thành viên trong đó bao gồm cả Lạc Huy Du Hiên, Du thị, đại nhi tử Du Lang và nữ tử Du Ngọc và Du Bích.

Hôm nay Lạc Huy ra ngoài từ sớm đến nhà trưởng thôn làm thủ tục chuyển giao lại căn nhà của nguyên chủ và đến quan phủ nhận lại số tiền trong âm thầm. Lạc Huy đến đây được một tháng cũng đã hiểu được hoàn cảnh của nguyên chủ khi ở nhà Du Hiên do gánh nặng nhi tử đọc sách mà gia đình ông ta đang âm thầm chiếm lấy toàn bộ tài sản do ba mẹ nguyên chủ để lại.

Bắt đầu giảm khẩu phần ăn của nguyên chủ yêu cầu làm những việc nặng nhọc trình trạng ấy kéo dài từ năm nguyên chủ 13 tuổi đến một tháng trước nguyên chủ vừa tròn 16 tuổi liền bị ngã đổ bệnh cộng với cơ thể không đủ chất mà làm việc nặng nên không lâu sau đó nguyên chủ liền mất và Lạc Huy có cơ hội xuyên đến dấy. Do chiếm lấy cơ thể người khác nên Lạc Huy rất chú tâm hoàn thành những tâm nguyện mà nguyên chủ còn chưa thực hiện là thoát khỏi gia đình Du Hiên và sống thật tốt.

Ngoài cửa rào vang lên từng tiếng gõ kéo hồn của Lạc Huy trở về khi ra mở cửa thì cậu thấy trưởng thôn trên xe trâu của nhà Du Lục thúc. Du Lục thúc sống bằng nghề đánh xe trâu đưa người dân lên trấn cách đây 3 năm con trâu này cũng là ông bán mẫu đất nhà mình mua lại từ nhà nguyên chủ, do gia chủ mất không ai chăm sóc nó nên trưởng thôn đại diện bán con trâu này với giá 12 lượng bạc.

Thấy Lạc Huy vẫn đứng đó không lên xe trưởng thôn liền gọi: "Mau mau lên xe trời nóng như này mà ngươi còn đứng đó định đứng đến hỏng đầu sao".

Lúc này Lạc Huy lo suy nghĩ mà quên mất đang có hai người một trâu trước mặt nhìn mình liền trèo lên xe chào hỏi: "Trưởng thôn, Du thúc".

Trưởng thôn thấy cậu đang thất thần tưởng cậu đang lo lắng nên an ủi: "Không cần phải lo lắng đến Vĩnh Hy trấn liền có thể xong". Trưởng thôn nhớ đến hoàn cảnh của cậu liền an ủi: "Khi đến trấn sau khi gặp quan phủ xong ngươi có thể đi dạo quanh trấn và mua đồ cần thiết cho sau này".

Lạc Huy được an ủi cảm thấy thương tiếc cho nguyên chủ vì không đợi được đến ngày này: "Vâng cháu định tìm nuôi vài con gà để sau này có trứng ăn".

Khi nghe cậu nói xong trưởng thôn liền cười ha ha: "Tốt tốt có ý cầu tiến không khỏi là nhi tử của Lạc Tôn".

Lạc Huy chỉ cười cười không đáp sau đó những tiếng trò chuyện nhỏ dần đến khi cậu tỉnh lại là đã đến trấn Vĩnh Hy lúc này trưởng thôn kêu cậu dậy để Du thúc đi gửi xe trâu.

Trấn Vĩnh Hy tấp nập người ra vào nơi giao nhau của những tuyến đường lớn người ở đây đến từ mọi miền tấp nập đến đây tạo nên bầu không khí rộn ràng giữa cái nắng oi bức.

Trưởng thôn quan sát xung quanh liền dẫn cậu đến nha môn, do chuyện đã được báo trước với quan phủ nên rất nhanh được hoàn lại toàn bộ số tiền bao gồm 148 lượng bạc và 12 lượng tiền bán trâu tổng 160 lượng. Lúc này trưởng thôn đang âm thầm cảm thán cả cuộc đời ông hơn 40 năm chưa cầm trên tay số tiền lớn như vậy bao giờ.

Khi rời khỏi nha môn trưởng thôn không do dự đưa toàn bộ số bạc trên tay cho Lạc Huy rồi nói: "Ta không quản được ngươi nhưng đây là số tiền rất lớn vì vậy nên dùng cẩn thận, hai giờ sau hẹn ở đầu trấn".

Nói xong trưởng thôn ra hiệu tạm biệt với cậu liền quay trở vào trong nha môn như có chuyện tìm quan phủ.

Lạc Huy lần đầu cầm bạc trên tay cảm giác rất mới lạ nhưng số lượng bạc này cũng không hề nhẹ, khi cho hết bạc vào trong người Lạc Huy cảm thấy bản thân như tăng thêm 10 cân.

Do là đất nước nông nghiệp nên ở các chợ chủ yếu là các loại lương thực, hoa màu và công dụng cụ phục vụ cho nghề nông là được ưa chuộng.

Vì sợ mùi hôi ảnh hưởng đến xung quanh nên đi đến cuối trấn mới đến nơi bán động vật đi xung quanh quan sát Lạc Huy tìm nơi nào có đông người mua nhất liền lại chỉ vào những con gà con hỏi giá: "Vị sư huynh này gà con bán như nào".

Người bán gà liền nhanh nhãu trả lời: "Gà nhỏ 7 văn 1 con, gà vừa 11 văn 1 con, gà to 23 văn một cân, mua 10 tặng 1".

Lạc Huy liền thể hiện kĩ năng trả giá của mình: "Gà vừa 10 con 100 văn nhiều hơn không thể mua".

Người bán gà nhìn cậu mà đánh giá mấy lần tên này trông đẹp mà lời nói ra kiến người khác đau lòng đành ngậm ngùi gật gật: "Được được ta giảm".

Sau khi bỏ toàn bộ gà con vào trong cái sọt đeo sau lưng Lạc Huy lấy 1 lượng bạc ra đưa cho người bán. Lúc này người bán gà nhìn cậu bằng ánh mắt thật sự là 100 văn không thể mua??.

Người bán gà ngậm ngùi nói: "Ta không đủ tiền thừa ngươi có thể qua bên kia đổi". Nói xong liền chỉ tay qua một tiệm bán gia súc gần đó.

Vào tiệm gia súc ánh mắt của Lạc Huy liền rơi trên hai con bò nhưng lại khác với bò bình thường vì màu sắc của chúng chỉ có trắng và đen. Hai mắt của Lạc Huy sáng lên nhưng vẫn giả vỡ bình tỉnh hỏi: "Đây là bò gì vậy lão bản".

Lão bản thấy cậu thiếu nên hỏi nhưng vẫn thành thật trả lời: "Ta cũng không rõ tình cờ mua được một cặp từ dân đen bò đực không thể làm ruộng lại dễ chết".

Nghe vị lão bản này nói Lạc Huy âm thầm phun trào trong lòng bò sữa mà bắt đi làm ruộng nực cười nhưng ngoài mặt vẫn cười hỏi: "Vậy công dụng của nó là gì lão bản bán giá sao".

Lão bản thấy cậu hỏi giá liền cười cười: "Chỉ để ngắm bò cái có thể cho sữa nhưng không uống được có vị tanh và đau bụng, 6 lượng một con 10 lượng 2 con".

Lạc Huy nghe lão bản nói liền cười trong lòng sữa bò không qua sàn lọc mà uống không những tanh mà còn nặng bụng nghĩ xong cậu liền ra giá: "2 con 9 lượng rưỡi".

Mắt thấy lão bản sắp động tâm Lạc Huy tiếp tục nói: "Dù gì chúng không có tác dụng gì lớn đối với ta chỉ để ngắm

nhưng với người khác thì chúng hoàn toàn vô dụng".

Lão bản nghe vậy liền cười nói: "Được được được 9 lượng rưỡi ngươi ở đâu ta đem bò đến tận nơi cho ngươi".

Lạc Huy vừa lấy bạc vừa cười nói: " Thôn Du Hà đầu thôn rào đá".