Quyển 1- Chương 1-1: Trói định với hệ thống ở trường cao đẳng Linh Lan

Ở thành phố H có một trường trung học nổi tiếng, lúc này vừa đến giờ tan học, từng tốp nam nữ sinh mặc đồng phục ra khỏi cổng trường, trước cổng có không ít phụ huynh đã đợi sẵn, những tiếng rao bán xung quanh trường vô cùng ồn ào.

Mặt trời dần lặn xuống phía Tây, những đám mây trắng bị ánh hoàng hôn nhuộm sang màu cam. Có vài học sinh nhìn thấy liền dừng bước, vỗ vỗ tay bạn, ý bảo đối phương nhìn về hướng bầu trời.

Thời gian trôi qua từng chút một, đám đông cũng dần tan bớt, tài xế của nhà họ Bùi không ngừng nhìn về phía cổng trường, muốn tìm thấy bóng dáng của cậu chủ bên trong.

Tìm kiếm nhiều lần trong biển người, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng của cậu.

Bùi Tri Yến cũng mặc bộ đồng phục trắng như bao học sinh khác, mái tóc đen mềm mại được cắt ngắn, có lẽ do trời nóng nên trán cậu chảy đầy mồ hôi mịn, trên chóp mũi cũng có chút mồ hôi nhưng lại nổi bật trong đám nam sinh.

" Bùi thiểu gia, tài xế nhà cậu đến rồi."

Nam sinh chỉ vào chiếc Maybach màu đen bên đường, hưng phấn nói.

" Bùi Tri Yến, ba mẹ cậu cũng lo lắng cho cậu quá rồi, đã lên cấp ba mà còn không cho cậu về nhà một mình."

Một nam sinh khác cũng cảm thán nói: "Ai không biết còn tưởng rằng cha mẹ cậu đang nuôi con gái, sợ con đi trên đường bị lừa đi mất."

"Đây chỉ mới là cậu chủ thôi đó, nếu cậu ấy mà là công chúa thì tài xế nhà cậu ấy sẽ là kỵ sĩ, mỗi ngày đều bảo vệ cậu ấy."

Nam sinh đó vừa nói xong thì xung quanh liền vang lên những tiếng cười đùa ồn ào.

Bùi Tri Yến mân môi, bị bọn họ trêu đùa thế nào cũng không tức giận mà chỉ nhíu mày, nhẹ nhàng nói: "Tôi đi trước."

Mấy nam sinh xung quanh gật đầu nhìn theo bóng lưng cậu.

Không ngờ cậu mới đi hai bước đã quay trở lại.

Đám nam sinh nhìn thấy trên khuôn mặt tinh xảo của cậu bỗng hiện lên vẻ nghiêm túc.

Cậu vẫn còn dáng vẻ ôn nhu lúc trước, giọng nói cũng mềm mại như cũ, giọng điệu vừa trịnh trọng vừa đáng tin cậy.

Bùi Tri Yến: "Tôi không thích những lời đùa giỡn lúc nãy của các cậu, những lời đó khiến tôi không thoải mái."

Cậu nói xong liền đi về hướng tài xế gia đình đã đợi một lúc, lưu lại đám nam sinh yên lặng đứng đó, nụ cười trên mặt cũng đã biến mất.

Cách đó không xa.

Nam nhân ngồi ở ghế lái hỏi cậu: "Tiểu Bùi, sao hôm nay ra trễ vậy?"

Bùi Tri Yến ngồi ở ghế sau, đem cặp sách đặt ở một bên, lấy bình giữ nhiệt màu xanh ra uống một ngụm rồi mới trả lời vấn đề của đối phương. "Hôm nay đến phiên em trực nhật cho nên ra chậm hơn một chút."

Bùi Tri Yến nói vậy mới phát hiện bản thân đã để nam nhân chờ bản thân một lúc lâu, trên mặt hiện lên vẻ áy náy.

"Khiến anh phải đợi lâu rồi, anh Lâm."

Nam nhân lái xe gọi là Lâm Khiếu, hai mươi lăm tuổi là tài xế của Bùi Tri Yến và cũng là vệ sĩ của cậu.