Chương 2: Không dễ chịu

Editor: Vibi71599

An Ngôn nghi hoặc không thôi, nội tâm chứa đầy bong bóng kì lạ, thời điểm giơ tay gãi đầu mới chú ý tới trên đầu toàn bọt.

Tóc cậu vẫn chưa gội xong!

Hiện tại vẫn là đầu mùa xuân, hơn nữa An Ngôn chỉ bọc cái áo tắm dài, ở trong phòng tắm nhiệt khí bao phủ không cảm thấy lạnh, nhưng là lúc này đứng ở hành lang khách sạn, cửa sổ cuối hai bên đều mở ra, một luồng gió lạnh thổi lại đây, đông lạnh cánh tay hắn đến nỗi nổi lên một tầng rậm rạp da gà.

Cũng quản cái khác không được, An Ngôn ôm hai tay, lê dép lê, chạy chậm đến cửa thang máy.

Đinh —

Thang máy ngừng lại, cửa thang máy mở ra, đi ra chính là người An Ngôn quen thuộc.

Một thân tây trang màu đen, đi trên giày cao gót mười centimet, tóc dài sạch sẽ gọn gàng hai bên, thời điểm nhìn đến An Ngôn, ánh mắt không tự giác mà đánh giá liếc mắt một cái.

"Tĩnh tỷ buổi tối hảo." An Ngôn thành thành thật thật chào hỏi.

Tĩnh tỷ là người đại diện Úc Linh, từ điều nhỏ nhất là ăn, mặc, ở, đi lại, đến điều lớn là tài chính quy hoạch, tất cả đều là nàng phụ trách.

An Ngôn cùng Tĩnh tỷ tiếp xúc cũng không nhiều, cũng chính là thời điểm làm cá mặn nằm ở nhà, Tĩnh tỷ ngẫu nhiên lại đến biệt thự lấy một ít tư phục của Úc Linh, hai người chạm mặt qua.

Bất quá đó chỉ là mối quan hệ mặt đối mặt.

Nhưng Tĩnh tỷ dù sao cũng là người đại diện kim bài giới giải trí, cậu cùng Tĩnh tỷ cũng không có bất luận cái gì không hợp, cho nên lễ phép vẫn là phải có.

Tĩnh tỷ gật gật đầu, không hổ là thủ hạ Úc Linh, nói chuyện ngữ khí đều giống nhau như đúc, ngữ điệu thả lạnh băng không có phập phồng, tựa như một người máy, "Buổi tối hảo."

Tĩnh tỷ bước ra thang máy, trong lòng có chút kinh ngạc, An Ngôn như thế nào đầu tóc ướt dầm dề mang theo bọt chạy tới lầu 12?

Ở tại lầu 12 chỉ có Úc Linh.

Tĩnh tỷ trong lòng vang lên chuông cảnh báo, khi An Ngôn tiến vào thang máy trong nháy mắt kia, quay đầu xoay người, "Ngoài khách sạn paparazzi rất nhiều, làm thần tượng hẳn là nên chú ý hình tượng nhiều."

An Ngôn nơi nào nghe không hiểu Tĩnh tỷ ý ngoài lời, "Cảm ơn Tĩnh tỷ quan tâm."

Ngón tay vội vàng chọc thang máy đóng cửa, ngăn cách đánh giá của Tĩnh tỷ lại mang theo ánh mắt nghi ngờ.

Kinh hồn táng đảm trở lại khách sạn, may mắn Hi ca không ở đây, An Ngôn đơn giản xả một chút bọt trên đầu liền nằm trên giường ngủ.

Dĩ nhiên không biết, bởi vì cậu giới giải trí lại nhấc lên một đợt tinh phong huyết vũ.

# Giật gân! Phu phu đình đám nhất làng giải trí thế nhưng là giả ly hôn? Nửa đêm hẹn hò tắm uyên ương!? #

Tiêu đề này vừa ra, đông đảo account marketing bình luận và chuyển tiếp nó, không đến mười phút, đã lên tới đứng đầu bảng hot search.

Không chỉ có có hình ảnh còn có video, bất quá video chỉ có ngắn ngủn vài giây, đại khái quay chụp góc độ có chút xảo quyệt, hơn nữa là chụp lén, video rất mờ và giật.

[ =>Anh trai này có bị Parkinson không? Video đều giật thành mosaic!

*mosaic: hình vẽ trên gạch men

*Parkinson: là một loại bệnh run tay chân

=>Ngay cả khi nó biến thành một thanh tín hiệu, tôi vẫn nhìn thấy ca ca mình trong nháy mắt. Rơi lệ.jpg

=>Giới giải trí thật thật giả giả, nếu tin tưởng thật sự mới là đồ ngốc. Thật không hiểu những ngôi sao kia nghĩ như thế nào, tuổi còn trẻ mà làm những chuyện gì đâu không? Một chút đều không biết đau lòng cha mẹ.

=>Tôi xin lỗi vì đã để anh ấy chạy ra ngoài, tôi hiện tại liền đem anh ấy mang về bệnh viện tâm thần.

=>Phiền toái

=>Phiền toái +1.

=>Đừng lạc đề, tôi đã biết hai người bọn họ có gian tình rồi, người nào đó đã bao nhiêu lần leo lên cạnh ảnh đế để nổi tiếng rồi? Lần này không chút nào ngoại lệ chắc cũng là do anh ấy cố ý.

=>Ảnh đế luẩn quẩn trong lòng cỡ nào mới tham gia chương trình thiểu năng trí tuệ như vậy, chuyên chú chụp kịch cho tốt không được sao? Chương trình như vậy đánh chết tôi cũng không xem.

=>Hai người đều không phải cái gì người tốt, mỗi ngày chiếm tài nguyên xã hội, xem đều đã phiền chết.

=>Ca ca nhà chúng ta có tài có nghệ, nhất định là đã chịu uy hϊếp mới làm như vậy.

=>Làm ơn, đôi mắt không cần cố tình quyên góp cho người khác, rõ ràng là người nào đó từ phòng ảnh đế đi ra! Nhất định là người nào đó không biết xấu hổ nghĩ muốn thông đồng ảnh đế phục hôn!

=>Lầu trên, chân tướng đây. Người nào đó đã đóng vai một con quỷ trong nhóm chương trình năm lần, còn không phải là suy nghĩ khiến cho ảnh đế chú ý sao.

=>Chỉ là một tên hề thôi, ảnh đế mới sẽ không thích người như vậy.

=>Không thích hai người còn sẽ kết hôn? Một đám lo chuyện bao đồng!

=>Hết thảy đều không là vì hot? Người nào đó từ khi xuất đạo đến bây giờ, lịch sử đen một trảo một đống, thật tâm bản thân tôi cũng ghét điều đó. Nói thật chứ, bản thân là fan ảnh đế chỉ hy vọng một mình ảnh đế được rồi, người nào đó nhanh lăn!]

An Ngôn một đêm ngủ ngon, mở mắt ra đã bị gương mặt Hi ca phóng đại dọa rồi.

"Hi ca, anh làm gì?" An Ngôn nghĩ mà sợ vỗ vỗ ngực.

Hi ca kéo bàn tay An Ngôn, gắt gao nắm chặt ở lòng bàn tay, "Có thể hay không để anh ngủ một giấc ngon? Cậu thành thành thật thật được không?"

"Em vẫn luôn đều thực thành thật mà." An Ngôn vô tội nói, trong lòng lại suy nghĩ, sẽ không lại đã xảy ra cái gì đi?

"Trên mạng lại sao?"

Hi ca nói lời thấm thía nói, "Anh biết cậu thích Úc Linh, hiện tại trong lòng còn có hắn, nhưng là cậu có thể hay không không cần biểu hiện rõ ràng như vậy? Tự nhiên buổi tối đến tắm cái gì!

Hiện tại trên mạng tất cả đều mắng cậu, công ty cũng quyết định mặc kệ sự việc phát triển, cậu hiện tại rất hot."

An Ngôn kinh ngạc một chút, "Thật vậy chăng? Không tồi nha, có nhãn hiệu cần người đại diện phát ngôn tìm em sao?"

Hi ca khóe miệng nhếch lên một đường vòng cung rồi nhanh chóng đặt xuống, "Không có."

"Làm em cao hứng một hồi vô ích." An Ngôn lại nằm trở về trên giường, "Hiện tại thời gian còn sớm, em ngủ tiếp một chút."

"Đừng ngủ, mau dậy đi, một hồi nửa nhõm chương trình sẽ kết thúc, tranh thủ thời gian làm quen quy trình chương trình gameshow một chút, anh không muốn lại xem cậu mắc sai lầm."

Mặc dù đây là gameshow kiểu ly hôn đầu tiên ở Trung Quốc, nhưng về cơ bản mục đích của nó cũng giống như các gameshow khác.

Cọ nhiệt, tạo ra cảm xúc. Cho đi những mảnh đời khốn khổ, hoài niệm chuyện cũ, tiêu tan hiềm khích lúc trước, hòa hảo như lúc ban đầu.

"Anh một lần nữa dặn dò cậu lần cuối, cùng Úc Linh bảo trì quan hệ tốt." Hi ca vỗ vỗ bả vai An Ngôn, đem cậu đẩy ra khỏi phòng.

An Ngôn làm thần tượng, vẫn luôn đều đặc biệt chú ý hình tượng, công ty luôn đắp nặn cho cậu hình tượng chó con nhà bên, hôm nay cũng không ngoại lệ.

Đầu tóc mềm mại dán ở trên trán, cùng với kính áp tròng màu nâu nhạt, trông giống như một chú mèo sữa nhỏ hiền lành và vô hại.

Để trông nhìn thấy trẻ hơn nữa, thậm chí còn mặc vào dây treo với quần jean.

Mới từ phòng ra tới, nhân viên công tác liền kinh hô một chút.

Đại ca vội vàng khiêng camera đem màn ảnh nhắm ngay An Ngôn.

An Ngôn lộ ra mỉm cười ngọt ngào, "Đại gia buổi sáng tốt lành nha."

MC điều khiển chương trình nhanh chóng trao danh sách nhiệm vụ và nói về các quy tắc. "Bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên, khách sáo không quen, sự kiện hôm nay chủ yếu là để mọi người không còn câu nệ hình thức, thưởng thức buổi biểu diễn tốt hơn. Bởi vậy, điểm dừng chân đầu tiên của chúng ta chính là vườn bách thú!"

An Ngôn gật gật đầu, "Em tự mình đi qua sao?"

"Đương nhiên không phải, khách mời đã ở dưới lầu."

An Ngôn cũng không suy nghĩ quá nhiều, đi theo nhân viên công tác đi xuống lầu, đi vào ngầm bãi đậu xe, kéo ra cửa xe liền thấy Úc Linh đã chờ lâu.

"Em với anh ấy cùng nhau đi?" An Ngôn không dám tin tưởng quay đầu lại hỏi.

Nhân viên công tác gật đầu, "Trên nhiệm vụ đơn đã nói, hai người một tổ."

"Em cảm thấy em có thể chính mình một tổ."

An Ngôn cùng nhân viên công tác thương lượng, "Mọi người cảm thấy thế nào?"

Nhân viên công tác tàn nhẫn cự tuyệt lời đề nghị của An Ngôn.

Không có cách nào, nếu lại tiếp tục nói tiếp khó tránh khỏi mang tai mang tiếng, âm thầm bố trí cậu cùng Úc Linh quan hệ như nước với lửa.

"Ngại quá, tôi say xe, anh có gì bỏ qua cho tôi nhé."

An Ngôn lên xe, kéo cửa xe lại, quay đầu đối với Úc Linh nói, "Nếu làm ra cái gì không thích hợp, tôi nói trước lời xin lỗi với anh."

"Tựa như ngày hôm qua?" Úc Linh nhướng mày.

An Ngôn: "......"

Ngày hôm qua cậu lại không phải cố ý.

Úc Linh ngày thường liền không thích nói chuyện, An Ngôn lại không nghĩ nhiều cùng Úc Linh nói cái gì, trong khoảng thời gian ngắn, trong xe lâm vào trầm mặc.

Những cư dân mạng ăn dưa bở khi xem chương trình phát sóng trực tiếp không thể không vuốt màn hình.

[=> Nếu tôi là An Ngôn, tôi sẽ tự làm mình choáng váng bằng cách thực hiện một kỹ năng đầu sắt ngay tại chỗ.

=> Thật xấu hổ, tôi đã cắt bỏ bốn phòng và một hội trường.

=> Các khách mời khác ít nhất còn tâm sự, hai vị này cũng quá xấu hổ đi.

=> Còn tưởng rằng người trẻ tuổi sẽ không so đo hiềm khích trước đây, không ngờ tuổi trẻ mới là người đáng xấu hổ nhất.

=>Mọi người đều thông cảm một chút đi, rốt cuộc người ta cũng vừa ly hôn ba tháng thôi. . TruyenHD

=> Cũng không biết vì cái gì nà tham gia cái gameshow này.

=> Trời ạ, không chịu nổi nữa rồi, đi trước bảo trọng! ]

An Ngôn không biết phòng phát sóng trực tiếp rốt cuộc náo nhiệt cỡ nào, trong xe ấm áp, hơn nữa ngày hôm qua ngủ tương đối trễ, bất quá một lúc sau, An Ngôn liền nhắm hai mắt lại, tiến vào mộng đẹp.

[=> Tôi cảm thấy lúc này, hai người đều ngủ mới là lựa chọn sáng suốt.

=> Tỷ muội, đã ngủ một vị.

=> Lầu trên ơi, zui ghê. ]

Xe thong thả chạy, đến nơi còn khoảng nửa giờ.

Thân mình An Ngôn ở trên chỗ ngồi nghiên trái nghiên phải, đầu lắc qua lắc lại, rất nhiều lần đều thiếu chút nữa đυ.ng vào kính.

"Úc Linh lão sư, anh có thể đến bên cạnh cho An Ngôn tựa lưng." Ý định ban đầu của MC là tăng tương tác giữa hai người, hiện tại nếu bỏ gối ra thì sẽ không có rào cản giữa hai người., An Ngôn ngủ say như vậy, rất có thể cậu sẽ vô tình ngã lên người Úc Linh.

Kia chẳng phải là có đề tài sao? Cũng đánh vỡ không gian trầm mặc giữa hai người, hậu kỳ cũng có tư liệu sống có thể cắt nối biên tập.

Úc Linh cúi đầu nhìn thoáng qua gối dựa bên cạnh, lại giương mắt nhìn thoáng qua MC, "Gối dựa ở cậu ấy bên người."

MC: "An Ngôn như vậy ngủ suốt cổ sẽ không thoải mái."

Úc Linh gật gật đầu, "Đúng thật là như vậy."

MC: "Cho nên phiền toái anh......"

Úc Linh hướng bên cạnh di một chút thân mình, "Không gian lớn hơn, cậu ấy sẽ ngủ đến thoải mái."

MC: "......"

Thực xin lỗi, hắn tận lực.

Xin hỏi giám đốc lần sau có thể cho hắn đổi tổ khách mời được không?

Lúc sau khi tiến vào nội thành, trên đường xe xuất hiện nhiều, hơn nữa đèn xanh đèn đỏ tương đối nhiều, xe đi đi dừng dừng, trực tiếp đem An Ngôn đánh thức.

"Nôn......"

Chỉ là nôn một tiếng, cũng không có giống ngày hôm qua như vậy phun ra.

Úc Linh nghe được thanh âm lập tức quay đầu lại.

An Ngôn xoa xoa ngực, "Dạ dày không thoải mái."

"Cơm sáng ăn cái gì?" Úc Linh hỏi.

0

An Ngôn nheo lại hai mắt, trong lòng nổi lên tâm tư trêu đùa. "Bún ốc."

Úc Linh nhăn lại mi, "Cơm sáng không thích hợp ăn dầu mỡ."

An Ngôn dựa vào trên ghế dựa, "Yên tâm, tôi ở trước cameras còn là thực sự chú ý hình tượng."

Úc Linh còn muốn nói gì, nhưng là nghĩ đến mối quan hệ hai người, rũ xuống đôi mắt.

An Ngôn thấy Úc Linh không hề đáp lời, giống như là một quyền đánh vào bông, đặc biệt nhàm chán.

Cậu không muốn giống như một chú hề tự biên tự diễn.

"Kỳ thật là lừa gạt anh, không tin anh ngửi ngửi, trên người tôi không có một chút mùi bún ốc."

Trong khi nói chuyện, cậu mở chiếc gối giữa hai người, dựa sát vào Úc Linh, và thu hẹp khoảng cách giữa hai người.

An Ngôn đang mặc một chiếc áo len màu trắng với đường viền cổ rộng và lỏng, khi cậu đến gần hơn, đường viền cổ áo này cụp xuống, lộ ra xương quai xanh mảnh khảnh, cũng như làn da phấn nộn lại bóng loáng.

Bên ngoài nắng chói chang, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ xe rắc loang lổ quang ảnh.

Úc Linh nghĩ về thế giới dưới nước mà hắn đã đến thăm khi còn nhỏ. Con sứa trắng với bộ râu dài bơi qua hắn, dòng nước cọ rửa xuống tay tới tận tim, mang theo cảm giác tê tê dại dại.

Hắn duỗi tay ngăn cản An Ngôn tiếp tục tới gần.

"Thành thật ngồi."

An Ngôn bĩu môi, giải thích nói, "Tôi chỉ là vì chứng minh chính mình."

Cũng không có kéo ra khoảng cách.

Phía trước đèn đỏ, tài xế phanh xe gấp, bởi vì quán tính, hơn nữa An Ngôn không có ngồi yên, thân mình không chịu khống chế nhào về phía trước.

Nhưng phía trước chính là cameras.

Thời khắc nguy hiểm, Úc Linh ở bên cạnh nắm lấy áo len của cậu, đem An Ngôn túm trở về.

Thật trùng hợp tình cờ, té lên trên người Úc Linh.

Bàn tay ấn vào địa phương không thể miêu tả.

Úc Linh biểu tình lập tức thay đổi.