Chương 9: Nếu như có thể, cậu tình nguyện không cầm tinh con thỏ...

Editor: ViBii

***

Mình chỉ đăng trên truyenhdt.com, những nơi khác đều là ăn cắp. Ăn cắp thì sẽ không đầy đủ. Hi vọng mọi người đọc trên truyenhdt.com để ủng hộ mình.👏👏👏

***

An Ngôn cảm thấy cậu ngủ thật ngon, từ trên giường nằm dài ra.

" Ngủ có thoải mái không?"

“ Thoải mái.” An Ngôn đáp.

Sau đó, cậu nhận ra rằng không có ai khác trong phòng của mình, mắt cậu mở to ngay lập tức, mục tiêu là khuôn mặt vô cảm của Úc Linh.

An Ngôn lùi lại sau khi cầm chăn bông, " Anh... anh... sao anh lại ở trong nhà tôi?"

Có vẻ như với những bài học rút ra từ hai lần trước, lần thứ ba cậu không quá bỡ ngỡ, ngược lại còn có cảm giác mình đoán đúng.

“ Nên nói, nhà của chúng ta.” Úc Linh cúi người đến gần An Ngôn, “ Cậu không nghĩ có chút quen thuộc sao?"

Úc Linh tạo cảm giác bị áp lực quá mạnh, An Ngôn không khỏi co rụt vai lại, ảo não như hiểu ra điều gì đó, " Tôi lại mộng du sao?"

Úc Linh hừ một tiếng, " Đúng."

An Ngôn nhìn xung quanh. Phía sau Úc Linh là một căn bếp gọn gàng và sáng sủa. Tủ trưng bày bên tay phải chứa nhiều loại sách, tạp chí và phim. Phía trước là phòng khách. Bên tay trái là cầu thang xoắn ốc. Màu của tay vịn vẫn là màu vàng vàng mà cậu thích.

Ánh sáng của đèn chùm pha lê trên đầu có chút chói mắt, An Ngôn chớp mắt xác nhận lần nữa đây là biệt thự của Úc Linh, cũng là nơi hai người dọn về sống chung sau khi kết hôn.

Bên dưới cậu không phải là một chiếc giường êm ái, mà là một chiếc ghế sô pha trong phòng khách.

Chiếc ghế sofa này do đích thân cậu chọn, êm ái và thoải mái khi ngồi, theo hướng dẫn mua hàng, đây là chiếc ghế sofa thông minh tiện dụng, sử dụng công nghệ nano công nghệ cao, dù bạn có nằm ngủ cũng không bị đau lưng..

Hôm nay cậu đã có được những gì cậu muốn và thử nó một lần, và cậu thực sự ngủ rất thoải mái!

Có lẽ cậu có thể mua một chiếc ghế sofa khác và đặt nó trong căn hộ.

À, điều này không quan trọng.

An Ngôn nhanh chóng thu lại ý nghĩ muốn chạy trốn của mình, " Thực xin lỗi, tôi sẽ rời đi ngay bây giờ."

Không nhìn đến ánh mắt của Úc Linh, cậu lặng lẽ xuống ghế sô pha, ôm chăn của chính mình, " Xin lỗi, tôi đã gây phiền phức cho anh."

Úc Linh ngồi đối diện, cầm ly cà phê đặt trên bàn lên, nhấp một ngụm, " Cứ ra ngoài thế này?"

Tuy rằng không soi gương, nhưng An Ngôn biết mình lúc này nhất định giống như một tên ăn mày, nhếch nhác nhếch nhác.

" Cái đó......"

" Hẳn là nhớ sắp xếp của phòng khách?"

An Ngôn gật gật đầu.

" Đi lên tắm rửa một chút."

" Cảm ơn."

Lên lầu đi vào phòng khách, An Ngôn khó chịu ngồi trên nắp bồn cầu, cậu có chuyện gì vậy?

Không nói đến chuyện gì khác, chỉ là khoảng cách căn hộ của cậu và biệt thự, lại còn là nửa đêm, cậu làm sao lại tới đây?

An Ngôn vội vàng rút điện thoại, không nhìn thấy lịch sử một xíu ghi chép bắt xe nào, nhìn xuống chân mình, sạch bóng, cũng không giống đi lặn lội đường xa, duy nhất có thể giải thích chính là cậu thật sự có siêu năng lực.

Tuy nhiên, siêu năng lực này không chỉ vô dụng mà còn khiến cậu khổ sở.

Úc Linh phải chán ghét cậu nhiều hơn nữa.

Trong tiểu thuyết, đây không phải là một thủ đoạn bắt chuyện sao?

Muốn ngốc luôn rồi mà An Ngôn vẫn không biết phải làm sao, thấy đã nửa tiếng trôi qua, cho dù cậu ngồi xổm trong toilet cũng giải quyết xong, liền chậm rãi đi ra khỏi phòng khách.

Đi xuống lầu giống như đi xuống núi đao biển lửa, mà Úc Linh chính là Diêm vương tiếng tăm lừng lẫy, chờ đợi xét xử của hắn.

“ Đánh răng rửa mặt tốt rồi lại đây ăn cơm.” Bánh mì đã đặt sẵn trên bàn ăn, Úc Linh ngồi trên ghế ăn, nghe thấy động tác của An Ngôn đi xuống lầu, hắn đặt điện thoại di động xuống.

An Ngôn càng kinh ngạc, " Anh còn nấu ăn?"

“ Chỉ là một chiếc bánh mì nướng đơn giản.” Úc Linh rót cho mình một ly sữa, sau đó hỏi An Ngôn, “ Uống không?”

An Ngôn gật đầu, "Uống một chút."

Hai người ngồi đối diện nhau, An Ngôn cầm bánh mì nướng lên cắn một miếng, vừa mềm, vừa giòn lại còn thơm mùi sữa.

Cậu ngẩng đầu, vô tình liếc qua Úc Linh, đôi mắt rũ xuống, lông mi dài phủ bóng, sống mũi cao, đôi môi đỏ mọng, cử chỉ lạnh lùng cao quý, hoàn toàn là trong gu của cậu. Chỉ ra,...

Chẳng trách nguyên chủ đã yêu Úc Linh ngay từ cái nhìn đầu tiên, chỉ cần nhìn khuôn mặt của Úc Linh thì không khỏi rung động.

“ Ăn xong rồi?” Úc Linh hỏi, cảm nhận được ánh mắt của An Ngôn.

An Diêm lắc lắc đầu, trong khoảng thời gian này không dám nhìn xung quanh, sau khi ăn vội miếng bánh mì liền đứng dậy chào tạm biệt.

Úc Linh cũng đặt ly cà phê trong tay xuống, "Tôi đã nói chuyện điện thoại với người đại diện của cậu rồi, đang đợi ở ngoài cửa nảy giờ."

Vừa nói xong, Úc Linh lại ngước mắt lên nhìn An Ngôn, trong mắt càng thêm lãnh đạm, đâm thẳng vào trái tim An Ngôn như một nhát kiếm.

" Tôi hy vọng tình trạng này sẽ không xảy ra nữa, lặp đi lặp lại, đây là lần thứ ba, tôi biết một bác sĩ chữa bệnh mộng du, tôi có nên giới thiệu cho cậu không?"

Những lời này khiến An Ngôn hoàn toàn tỉnh ngộ, chợt nhận ra những viên đạn pháo bọc đường vừa rồi chẳng qua là lòng thương xót và bác ái, hắn vẫn là như thế sử dụng mọi thủ đoạn không so đo kết quả.

An Ngôn trầm mặc, " Cảm ơn, tôi đã liên hệ với bác sĩ rồi."

Cậu biết mình không cần nói gì nữa, giải thích lúc này yếu đuối như thế nào, An Ngôn im lặng một lúc, sau đó cầm chăn bông vẫn còn trên ghế sô pha lên, " Tôi đi đây, cám ơn đã chiêu đãi.. "

***