Chương 1: Ánh trăng sáng mà nữ chính yêu nhưng không có được

Học viện Tripal, tiếng chuông tan học vang lên trong khu dạy học, giọng nói xung quanh lập tức chuyển từ trật tự thành ồn ào huyên náo.

Khi giáo viên lần lượt bước ra khỏi cửa lớp, học sinh cũng rải rác đi theo ra ngoài. Ở cái độ tuổi ngột ngạt và không thể tự do hoạt động này, ngắm nhìn khung cảnh trên hành lang sau giờ học và tán gẫu với bạn bè là một kiểu giải trí để gϊếŧ thời gian.

Lúc này trong phòng học chỉ còn lại lác đác vài người, lớp 10A1 cũng bình thường như vậy.

Trong phòng học trống chỉ còn lại tiếng thì thầm và thu dọn sách vở, ở trong cùng lớp A1, dựa lưng vào tủ sách phía sau và góc căn phòng tối, thiếu niên đang thu dọn sách trên bàn một cách ngăn nắp.

Thiếu niên trông có hơi suy dinh dưỡng, mái tóc đen nhánh mềm mại hiếm thấy, nước da trắng bệch khiến cậu trông như một con mèo đen đang ngồi ngay ngắn liếʍ móng vuốt.

Thần bí, nhã nhặn lại không thể xâm phạm.

Nhìn xuống một chút, chăm chú nhìn vào gương mặt kia sẽ phát hiện ra rằng thiếu niên không đẹp theo kiểu phổ thông mà có vẻ đẹp lạnh lùng xa cách, vì khuôn mặt nhỏ nhắn nên chiếc kính gọng đen thường che đi phần lớn biểu cảm của cậu, vì có vẻ như có khí chất xa lánh nên người ngoài không dám tới gần, nhìn từ xa gương mặt kia cũng không quá xuất sắc.

Nhưng không thể phủ nhận rằng so với hầu hết những người khác, cậu vẫn là một chú hạc trắng xinh đẹp.

Nếu trong lớp này không có Chu Thừa Vũ, nếu trường này không có bốn người được công nhận là hot boy, nếu thiếu niên có thể tháo kính xuống, vậy thì chắc chắn sẽ là học sinh thu hút nhất trong học viện Tripal.

Thiếu niên sắp xếp tài liệu cho tiết học tiếp theo xong, đang định nhìn ra ngoài cửa sổ thư giãn một chút thì cửa phòng học lại truyền đến tiếng gọi lanh lảnh: “Cam Vân!”

Thiếu niên cũng chính là Cam Vân quay đầu lại nhìn, ngoài cửa là một thiếu nữ xinh đẹp đến mức rạng ngời, tóc hơi xoăn thành bím bọ cạp, tóc mái bằng che đi phần nào dáng hình khuôn mặt, cô ta mặc váy dài trắng, trên vai là một bông hoa trắng trong suốt làm bằng ren.

Mặt thiếu nữ đỏ ửng, hảo phóng hưởng thụ ánh mắt xung quanh, sau đó mang theo mùi hương hoa nhài bước đến chỗ Cam Vân.

“Cam Vân, sao cậu không tới tìm tớ, không phải hôm qua chúng ta đã nói là sẽ cùng nhau ra ngoài tản bộ sao?”

Cam Vân ngẩng đầu, chăm chú nhìn cô ta: “Xin lỗi, Tân Di. Tớ tưởng cậu nói sau bữa trưa.”

Lúc nhìn người khác, cậu vô cùng chăm chú, một khi nhìn chằm chằm người khác, cảm giác như cả thế giới đều là bạn, không để bất cứ thứ gì khác vào mắt. Tân Di hơi hoảng hốt, như thấy được Cam Vân dùng ánh mắt chăm chú hệt như vậy từ chối cô ta ở đời trước.

Chỉ trong tích tắc, trong mắt Tân Di xẹt qua sự chán ghét.