Chương 1

"Minh Đông, tên khốn này, lại vứt qυầи ɭóŧ lung tung rồi."

Chu Thanh Duệ nổi giận đùng đùng đẩy cửa phòng Minh Đông, đem chiếc qυầи ɭóŧ kẻ sọc ném trả hắn, vừa vặn rơi trúng trên mặt.

Duỗi tay sờ sờ qυầи ɭóŧ trên mặt, bị đánh thức. Ngô Minh Đông mơ màng nhìn Chu Thanh Duệ, gương mặt nam tính có chút hung ác tràn đầy mê mang, duỗi tay gãi gãi cái đầu toàn tóc đen vừa thô lại vừa ngắn, nhìn qυầи ɭóŧ trên tay tỏ vẻ khó hiểu. Sau đó, liền đem qυầи ɭóŧ nhét xuống dưới gối rồi lại ngủ tiếp.

Chu Thanh Duệ thấy vậy tức giận liền bạo phát tiến đến kéo chăn Ngô Minh Đông.

"Ngô Minh Đông, cậu...A! Cậu lại không mặc quần áo ngủ."

Mặt Chu Thanh Duệ đỏ lên, nhưng ánh mắt lại không đứng đắn nhìn xuống phía dưới, thân hình rắn chắc mạnh mẽ màu đồng cổ, trước ngực chính hai viên đầu nhũ màu đỏ sẫm, trên bụng nhỏ là sáu khối cơ bụng hoàn mĩ. Tính khí béo mập nằm lẳng lặng trong nhúm lông đen, hình dạng cùng kích thước đủ để cho người kia tự hào không hết. Người con trai đang ngủ mất đi chăn tựa hồ cảm thấy rét, hơi trở mình, lộ ra bờ mông quyến rũ, thân hình thon dài cuộn lại thành một đoàn, trong miệng lẩm bẩm:

"Lạnh..."

Chu Thanh Duệ lúc này mới tỉnh táo tay buông nhẹ chăn, một lần nữa thân hình cường tráng hoàn mỹ kia bị bao trùm. Trái tim không ngừng đập thình thịch, biết rõ tên ngốc kia sẽ không dễ dàng tỉnh dậy nhưng anh vẫn bị chột dạ mà chạy về phòng.

"Đáng chết!" Vô lực ôm đầu. Chu Thanh Duệ gương mặt đỏ bừng, ngồi xuống trước gương nhìn bản thân mà phát ngốc. Trong gương là một gương mặt đẹp, làn da trắng nõn hiện tại trở nên ửng đỏ, đôi lông mày tinh tế phía dưới chính là đôi mắt phượng, mũi vừa cao vừa thẳng, đôi môi hồng nhuận, nhìn như thế nào cũng là một mỹ nhân nam tử.

Nhưng hôm nay, mỹ nhân này trên mặt lại mang tia cười khổ, bởi vì bản thân nhìn cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bạn cùng phòng liền cương lên mà cảm thấy chột dạ. Bất đắc dĩ thở dài, Chu Thanh Duệ biết tâm tư của bản thân cả đời có lẽ cũng sẽ không nói cho hắn biết.

"Thanh Duệ, cậu thấy qυầи ɭóŧ của tớ không? Tớ nhớ rõ ràng hôm qua trở về liền cởi ra vứt lên sofa mà."

Ngô Minh Đông một bên ngáp , một bên hỏi Chu Thanh Duệ đang trong phòng bếp.

Chu Thanh Duệ buông con dao trong tay xuống "bang" một tiếng, quay đầu lại, vốn định hung hăng mắng hắn vài cậu. Nhưng lúc nhìn thấy hắn thiếu chút nữa liền chảy máu mũi.

Ngô Minh Đông vóc dáng rất cao lớn, gần 1m9. Giờ phút này nửa thân trên trần trụi, nữa thân dưới chỉ mặc mỗi cái quần jean, cúi người tìm cái gì đó trên sofa, cái quần do động tác này mà bó chặt vào người lộ ra đường cong của cặp mông đó. Chờ hắn quay người lại, Chu Thanh Duệ chú ý tới khóa quần của hắn không kéo, mơ hồ có thể thấy được lông đen.

"Cậu...Cậu sao lại không mặc quần đàng hoàng vào." Chu Thanh Duệ xấu hổ quay, đưa lưng về phía Ngô Minh Đông, bàn tay lặng lẽ che mũi lại.

Bất đắc dĩ gãi đầu, Ngô Minh Đông không một chút để ý nói:

"Đều là đàn ông cậu sợ cái gì chứ. Vả lại, tớ không phải đã nói tớ không tìm thấy qυầи ɭóŧ mà."

"Cậu..." Chu Thanh Duệ bất lực thở dài, cũng không thể nói thẳng là anh có tư tưởng không chính đáng với hắn, không cần phải tùy tiện câu dẫn anh vậy chứ.

"Này, Thanh Duệ, rốt cuộc cậu có thấy qυầи ɭóŧ của tớ không a?"

"Qυầи ɭóŧ của cậu không phải nhét phía dưới gối sao." Cuối cùng Chu Thanh Duệ cũng trấn an được cái mũi của bản thân, xoay người tiếp tục xử lý trái cà tím trên thớt.

"A? Sao cậu lại biết nó ở dưới gối?" Ngô Minh Đông xoay người đi vào phòng ngủ của hắn.

"Cậu còn dám hỏi! Cậu sao lại không mặc quần áo ngủ?" Chu Thanh Duệ nhớ tới tình hình lúc đó, toàn thân anh lại thấy không ổn.

"Thôi mà, tớ ngày hôm qua đi làm về đã quá mệt mỏi rồi. Hơn nữa thời tiết nóng như thế, tớ cởi hết quần áo tắm xong liền đi ngủ luôn, ai còn có thể nghĩ đến việc mặc áo ngủ nữa." Giọng nói tùy tiện của Ngô Minh Đông trong phòng truyền ra ngoài.

Chu Thanh Duệ không còn từ nào để diễn tả. Ngô Minh Đông đúng là làm cho người khác thấy bất lực mà.

"Đúng rồi, buổi chiều dì có gọi điện tới. Bảo cậu tỉnh ngủ liền gọi cho dì. " Chu Thanh Duệ đem đĩa thức ăn đặt lên bàn, nói với Ngô Minh Đông đã mặc quần áo chỉnh tề ngồi đối diện.

"Ừ, đã biết." Ngô Minh Đông lười biếng ngồi trên ghê ngáp một cái rõ to.

"Gần đây rất bận?" Chu Thanh Duệ dọn xong chén đũa, hai người đã ở với nhau bốn năm. Những việc này anh đã làm thành thói quen.

"Ừ, cách đây mấy ngày bọn tớ có nhận được thông báo, ở mấy câu lạc bộ phía Tây có trẻ vị thành niên bán da^ʍ, bọn tớ đột kích mấy nhà nhưng vẫn chưa bắt được" Ngô Minh Đông vừa ăn ngấu nghiến, vừa nói.

"Phải chú ý sức khỏe, đừng ỷ bản thân có sức khỏe tốt liền tiêu hao quá mức, cậu mấy ngày liền đã luôn không ngủ đủ giấc rồi." Chu Thanh Duệ dùng chiếc đũa gỗ gõ nhẹ vào đầu hắn một cách thân mật.

"Biết rồi, hệt như mẹ già vậy." Ngô Minh Đông không kiên nhẫn đẩy tay anh ra, nhưng hắn vẫn quan tâm gắp cho anh một miếng sườn.

"Cậu cũng mau ăn đi, cậu với tớ đều ăn giống nhau. Cậu thì cả người không thấy thịt đâu, gầy gầy, một bàn tay liền có thể ôm lên. Mỗi lần mẹ tớ thấy cậu liền nói tớ bỏ đói cậu không cho ăn cơm " Ngô Minh Đông lảm nhảm nhắc mãi.

Chu Thanh Duệ khẽ cười, gắp miếng sường trong chén bỏ vào miệng, chua chua ngọt ngọt, rõ ràng là tay nghề của anh, nhưng không hiểu vì sao ăn lại cảm thấy ngon hơn những miếng khác.

Ăn cơm chiều xong, Ngô Minh Đông tự giác đi rửa chén, tuy rằng Chu Thanh Duệ là một người đàn ông "Hiền huệ" nhưng hắn cũng thấy ngại khi đùn đẩy hết việc nhà cho anh làm.

"Đúng rồi, Thanh Duệ ngày hôm qua bọn tớ đi truy quét tệ nạn xã hội đến một gay bar đó."

Chu Thanh Duệ cầm tờ báo tay căng thẳng, tim như bị treo lên.

"Nhìn mấy MB trong đó, trang điểm thật giống yêu tinh, õng a õng ẹo, ghê tởm chết đi được."

Ngô Minh Đông lau khô tay, ngồi bên cạnh Chu Thanh Duệ mở TV.

"Cậu... cảm thấy đồng tính luyến ái thật ghê tởm hả ?" Chu Thanh Duệ dùng hết sức không chế âm thanh của bản thân để không run rẩy. Nhưng gương mặt cúi xuống lại một mảng trắng bệch.

"Cũng không phải vậy." Ngô Minh Đông lắc đầu, "thích loại người nào là quyền tự do của mỗi người mà, chẳng qua tớ chính là một người ngập tràn tư vị đàn ông, trang điểm thành bộ dạng không phải nam cũng chẳng phải nữ đó thật sự rất ghê."

Nghĩ nghĩ gì đó hắn nói tiếp:

"Hơn nữa, nếu là đồng tính luyến ái thì nên thích người cũng là đồng tính đi, mấy tên õng a õng ẹo theo kiểu này căn bản không phải đàn ông, thích bọn họ không bằng thích phụ nữ cho rồi. Dù thế nào đi nữa chỉ có đàn ông đích thực nam tính như tớ mới được săn đón thôi." Nói xong còn tự hào vỗ ngực.

"Phụt..." Chu Thanh Duệ nhất thời nhịn không được mà bật cười, người này nói hoàn toàn nhầm hướng rồi đi?