Chương 1: Hai tên đại phôi đản

“Tụi bây không được khi dễ Ninh Ninh.”

“Nó là em tao, tụi bây ai còn dám khi dễ nó tao liền đánh đứa đó.”

Hai đứa nhỏ bộ dạng đáng yêu giống nhau như đúc lúc này đang dang tay ra che chở phía trước một đứa nhỏ xinh đẹp, tư thế giống như gà mái bảo vệ gà con, lại giống như bảo vệ món đồ chơi ưa thích, tràn ngập ý muốn bảo hộ cùng chiếm giữ.

Mấy đứa nhỏ khác thấy người mà hai cái tiểu bá vương này bảo vệ, nhất thời cũng không dám hé răng, chỉ có một đứa không sợ chết mới nói một câu: “Lục Thiếu Hoàng, Lúc Thiếu Linh, tụi bây khi nào thì có thằng em bộ dáng bất nam bất nữ như thế, sẽ không phải là nhặt được đi?”

Lục Thiếu Hoàng nghe thế tức giận kinh khủng, vọt lên, ngăn chặn cái đứa vừa nói kia, Lục Thiếu Linh thì ở lại một bên bảo vệ Tử Ninh ở dưới đất, sợ có người không cẩn thận thương tổn đến nó.

Lục Tử Ninh bị cảnh tượng như vậy dọa đến mức sợ không ít, khi đó bọn họ đều là đứa nhỏ bốn tuổi, nhìn thấy hai người trên mặt đất lăn đến đầy bùn, còn không ngừng tay, nhất thời liền bị dọa khóc, nghe thấy cậu khóc, tiểu ác ma bộ dáng vừa rồi còn bộ mặt hung sát nhất thời uy phong không còn nữa, đều là một bộ dáng sốt ruột, Lục Thiếu Hoàng cũng từ trên người đứa nhỏ kia leo xuống, vây quanh bên người Lục Tử Ninh an ủi nó bảo nó đừng khóc.

Thấy bảo bối của hai tiểu bá vương kia khóc, mấy đứa nhỏ khác đều ‘thấy tình thế không ổn’, liền nhanh chóng chạy đi.

“Ninh Ninh không khóc nga.”

“Thiếu Hoàng ca…….không cần đánh nhau…..” Lục Tử Ninh nói nho nhỏ mà cũng có chút tức giận, bởi vì tiếng khóc thút thít cũng không có ngừng, cái mũi hồng hồng, bộ dáng đáng yêu làm hai anh em nhìn thấy thiếu chút nữa chảy nước miếng. (4 tuổi đây s:)))

“Không đánh nữa, Ninh Ninh đừng khóc.”

“Anh……..ô……………anh bị thương………….” Lục Tử Ninh đau lòng nhìn cánh tay Lục Thiếu Hoàng, trên mặt bởi vì ma xát phải đá mà trầy da một chút.

“Vết thương nhỏ ấy không có gì hết. Không đau.” Đứa nhỏ thực dũng cảm nói, huy huy cánh tay giả bộ không sao, tuy rằng thật sự có như vậy……một chút đau…..chính là chỉ một chút!

Lục Thiếu Linh cũng một bộ dáng tiểu đại nhân mà an ủi bé. Rõ ràng là cùng tuổi, Lục Thiếu Hoàng cùng Lục Thiếu Linh chính là so với cậu sinh ra sớm hơn mấy giờ, nhìn qua nhìn lại phi thường có dáng làm anh.

“Thiếu Linh ca cũng không được đánh nhau………”

“Thiếu Linh ca chưa bao giờ đánh nhau.” Lục Thiếu Linh nhanh chóng đối Lục Tử Ninh nói.

“Đúng vậy, Ninh Ninh đừng khóc, khóc xấu về sao như thế nào làm cô dâu của anh chứ.” Lục Thiếu Hoàng vốn chính là nghĩ muốn an ủi Lục Tử Ninh, ai biết được đứa nhỏ này thật sự ngừng khóc.

“Cô dâu là cái gì?”

“Cha nói, người phải thực yêu thực thích mới có thể làm cô dâu của mình, anh cùng Linh đều thích Ninh Ninh a, cho nên Ninh Ninh chính là cô dâu của tụi anh.”

“Thật vậy chăng?” Đứa nhỏ rốt cục cũng lộ ra hai cái răng thỏ thật đáng yêu, bởi vì các anh nói rất thích nó……….

“Đúng vậy, không lừa Ninh Ninh nga.”

.

“Reng reng reng ———————–”

Một tiếng chuông kì lạ từ nơi xa truyền đến, đánh gảy cảnh tượng ấm áp, Lục Tử Ninh đem tay đập cái đồng hồ, hình ảnh trong mộng nháy mắt toàn bộ biến mất. Lục Tử Ninh từ trên giường ngồi xuống, ánh mắt còn có chút không có mở ra được, áo ngủ cũng rối loạn rớt xuống trên vai, tóc có chút rối, liền như vậy nhắm mắt ngồi lại trên giường trong chốc lát.

Như thế nào lại thấy giấc mơ kia? Hai cái hỗn đản, thế nhưng khinh mình trẻ người non dạ làm cho mình kêu bọn họ là ca ca, rõ ràng bọn họ hẳn phải kêu mình là thúc thúc mới đúng! Đúng vậy, bọn họ chính là hai đứa con của anh mình, là một đôi song bào thai, bởi vì mẹ mang bầu mình thật trễ, cho nên làm cho cậu so với hai đứa cháu còn muốn nhỏ hơn một chút, tuy rằng nhỏ hơn mấy tiếng đồng hồ, hai tiểu tử kia cũng không chịu gọi cậu là tiểu thúc thúc, còn lừa gạt chính mình nhỏ tuổi gọi bọn họ là ca ca.

Tầm mắt Lục Tử Ninh dần dần chuyển qua đầu giường, trên đó có một tấm ảnh chụp, ảnh chụp có thể thấy đã rất cũ, Lục Tử Ninh vẫn giữ nó đặt ở đầu giường. Đó là lúc bọn họ bốn tuổi, mình đứng ở giữa, hai người kia đứng ở hai bên, dù cùng tuổi, Lục Tử Ninh so với bọn họ còn muốn lùn hơn một tý, hai anh em bộ dạng giống nhau như đúc, đều phi thường đáng yêu, có điểm mập mập, mặc quần áo cũng là giống nhau, bất quá Lục Tử Ninh lại nhớ rõ ràng người nào là Lục Thiếu Hoàng, người nào là Lục Thiếu Linh.

Không biết bọn họ hiện tại bộ dạng thế nào…….Nhớ tới cái này Lục Tử Ninh có chút ủy khuất cầm gối hướng ảnh chụp ném, hai kẻ lừa đảo! Còn nói cái gì……………mình là cô dâu bọn họ……..đều là kẻ lừa đảo! Năm năm tuổi Lục Thiếu Hoàng cùng Lục Thiếu Linh bị đưa ra nước ngoài, mình cũng cùng ba mẹ rời nhà anh Tô Dạ chuyển đến thành phố khác, Lục Tử Ninh không nghĩ đến lần từ biệt này thế nhưng đã mười ba năm, năm trước cậu nghe mẹ nói bọn họ đã về nước, đều nhận được giấy chứng nhận rất cao, thậm chí còn có công ty riêng của mình, nhưng mà lại đưa bọn họ đến đại học trong nước học một lần, lấy học tập làm niềm vui.

Nghe thấy bọn họ trở về, Lục Tử Ninh trong lòng tràn đầy hưng phấn còn ẩn ẩn chờ mong, nhiều lần tưởng tượng ra cảnh bọn họ gặp lại, nhưng mà một ngày rồi hai ngày, cũng không thấy bọn họ đến thành phố này tìm mình, sau mẹ lại nói muốn đi thành phố kia xem bọn họ, Lục Tử Ninh lại ngoài ý muốn cự tuyệt, cậu đột nhiên không dám đối mặt bọn họ, bọn họ không có đến tìm mình, có phải hay không đã sớm đem mình quên đi, cũng là…….chuyện mười mấy năm trước…..còn có ai sẽ nhớ rõ a……..chỉ có chính mình ngu ngốc trong thời điểm này còn nhớ rõ chuyện hồi nhỏ như vậy. Bọn họ ở nước ngoài không biết đã thấy qua bao nhiêu người xinh đẹp chứ.

Vì thế ngày mẹ cùng ba đi đến chỗ anh trai, chính mình một người ở nhà, khi đó Lục Tử Ninh đang học cấp ba. Mẹ lúc sau trở về còn nói bóng nói gió tình huống của hai đứa cháu của Lục Tử Ninh, biết họ hiện tại cao hơn, đẹp trai hơn, nhưng mà cũng biết, bọn họ căn bản không có hỏi mẹ tình huống về mình. Ánh mắt Lục Tử Ninh nhất thời ảm đạm đi. Nguyên lai thật sự đã quên mình sao……….

Đoạn thời gian kia Lục Tử Ninh cũng không biết chính mình bị sao nữa, cảm xúc xuống dị thường, càng ngày càng chuyển xấu, thành tích từng bước đi xuống. Thẳng đến một ngày nào đó, Lục Tử Ninh vô tình nghe được hai anh em họ sau khi về nước liền tiếp tục vào trường đại học, trong lòng lúc này mới nảy sinh một kế hoạch.