Chương 1: Vô Tình

- ALo, mày đang đâu vậy? Có đi sinh nhật Đức Nô không?

- Có! Tới nhà đón tao đi sắp muộn rồi nhanh lên.

- Nó mời mày à? - Cô gái buộc tóc đuôi gà phi như bay trên chiếc xe Ninja tím còn đằng sau là Quế Anh cưỡi con xe rùa đi trong gió.

- Ừm! Nhanh lên. - Tiếng vọng chỉ còn lại tút tút...

Cô cũng không thể hiểu là tại sao Đức Nô lại mời cái Na là người yêu cũ mà hắn ta ghét nữa. Thật không thể tin nổi!!

30 phút sau tại quán hát A.

- Yến ơi, Yến ơi? Thắng này, Yến ơi..! - Chưa tới cửa quán hát đã nghe thấy giọng của nhỏ Na - Người yêu cũ Đức Nô.

Bước xuống xe cô đã trông thấy anh người con trai áo sơ mi trắng mái tóc ngắn hơi chéo. Khuôn mặt trắng bảnh trai ngồi trên xe đua của anh.

Anh nhìn thấy cô nở nụ cười đẹp, cô cũng khẽ nhếch môi cười lại và cố tỏ ra yêu anh. Để trêu tức Lan Anh người đang để ý anh. Cô liền khoác tay anh đi vào trong bước đi trước ánh mắt của mọi người nhất là cô ta. Lên tầng thấy mọi người tới đông đủ hết cô liền rút tay khỏi anh khép mình lại.

Thấy đã đông đủ Đức Nô liền kêu mọi người vô phòng, cô nấp sau Thắng bóng anh không cao lắm nhưng cũng đủ che cho cô. Phòng cũng không tối lắm bên trong chỉ có hai nữ, năm nam nếu tính thêm tụi cô nữa là hơn chục người.

Bắt đầu nhập hội, dường như suốt buổi cô toàn giật rượu giật thuốc lá của anh để uống với hút. Để ý anh hết từng cử chỉ động tác lời nói đều lưu lại trong đáy mắt cô. Lan Anh ngồi cùng anh cô liền uống hết hai cốc bia nữa…

Người tiếp theo vào phòng làm cô không thể ngờ được là Trường. Người từ đầu làm huynh muội rồi tới người yêu của cô. Đó chính cô đã bỏ anh ngày đó và giờ gặp lại cô thật không thể ngờ rằng hắn không để ý cô. Bóng đèn điều chỉnh nhấp nháy nhạc DJ bắt đầu nổi lên bọn con trai thành nhóm nhảy.

Cô liền đứng dậy chuẩn bị ra ngoài chợt đôi tay ai đó đã giữ cô và kéo cô lên nhảy. Va ngày vào Trường khiến cô khó chịu muốn anh buông

- Buông ra…Buông.

Thắng vẫn không chịu vẫn kéo cô vào giữa, cô liền giữ tay anh lại cố vùng mình ra khỏi anh.

Bốp...

Cái tát giữa má anh làm tim cô thắt lại, không chần chừ gì cô quay lưng ra khỏi cửa. Mọi thứ trong chớp mắt cô ân hận cắn rứt rồi thấy Lan Anh với Quế Anh bên ngoài bèn rùng mình lại.

Thắng bước ra trong bộ dạng nhếch nhác nhưng vẫn không mất vẻ quyến rũ ngồi xuống ghế. Thấy Lan Anh vẫn ngồi trên cầu thang cầm cốc bia đầy bọt trắng gượng cười nhìn cô. Một động tác mạnh kéo cô xuống ghế cạnh anh ngả xuống vai anh làm đầu óc cô đảo lộn. Lan Anh bỗng chạy lên tầng trên cùng cốc bia của ả.

Đôi tay cô liền với cằm anh nghiêng cổ xang chạm vào đôi môi đầy sắc rượu của anh. Năm giây đã bị anh hẩy cô liền cười hờ....Đúng vậy chỉ cần như vậy để người trên tầng nhìn thấy là đủ rồi. Liền khoác tay anh nhắm mắt tĩnh lặng.

- Thắng xuống phòng dưới quẩy đi.

Anh liền nhấc người đi xuống cô đuổi theo ngăn không cho đi gần dưới phòng cô kéo tay anh lên tầng quay lại phòng trên. Anh bóc bim bim cô giật lấy đút cho anh cái rở cho anh nhưng anh không hề ăn…Những cái cô lén ăn dở cho anh ăn cũng có.

- Về tao đưa Yến về cho.

Cô nghe mang máng giọng Thắng nói với Đức Nô.

- Ơ này tao không có say đâu nhá tao tự về được mà.

Cô phản kháng.

- Mày nhìn mày bây giờ mà không say à? Để tao đưa mày về.

Thắng dìu cô đi rửa mặt rồi dìu cô ra cửa.

Trong lòng rất vui vừa lên xe đã ôm lấy anh, mượn say để ôm anh.

- Ối giời! Yến mày làm gì Thắng thế?

Làm cho cả lũ kia cười một trận.

Trên đường đi ngoài ôm anh toàn lợi dụng lúc anh quay lại để hôn má anh cái. Thắng không hề tức giận chỉ nói cô hâm à rồi cười nhẹ tới gần đường nhà cô dừng xe để anh về. Cô không ngần ngại vén cổ áo trắng anh lên cắn cái không đau lắm. Anh chỉ khẽ nhíu mày nhìn cô, cô biết anh đau nhưng cô làm như vậy chỉ để anh tỉnh mà đi về thôi.

Người đó vừa đi tức thời cô liền thay đổi sắc mặt…Không cười, không biểu lộ cảm xúc gì thay vào đó là một giọng nói đầy ma quái xuất hiện trong đầu lúc này.

Mới chỉ là sự bắt đầu thôi!

- Mẹ...­Mẹ…Mẹ đừng bỏ con…

Bóng người phụ nữ xách vali quay lưng đi, đằng sau là một đứa nhỏ gái tầm bốn tuổi được giữ lại bởi đôi vợ chồng trẻ.

- Mẹ...Mẹ...Mẹ!

- Yến tỉnh lại tỉnh lại đi cháu…

Mờ mờ mở mắt trước mặt là bà cụ già nua gần 80 tuổi.

- Bà ngoại, bà ơi huhu...

Bà ngoại là người duy nhất quan tâm chăm sóc cô ở cái gia đình này.

- Rồi cháu yêu chỉ là mơ, mọi chuyện sẽ qua thôi mà.

Bà an ủi cô. Lau hết nước mắt cô đã từng thề rằng sẽ không bao giờ rơi nước mắt vì ai nữa. Từ lần chuyển trường qua đây học cô đã yêu lại nhưng yêu thật là người thứ hai tán cô trên đây.

Thành Hít cô đã yêu hắn ta thật, hắn ta hết lần này tới lần khác muốn cô thay đổi. Quay lại những bốn lần là biết rồi đấy, hắn ta yêu ảo coi cô là trò thú vui tiêu khiển trong cuộc sống của hắn.

Và một lần nữa hắn ta ra mặt cho cái Na em gái kết nghĩa. Định đánh cô thay cho em gái hắn bị những chị lớp trên mượn cớ vụ của cô đánh nhỏ. Đời hài thật đi đâu về đâu cũng gặp những người mình không muốn gặp nhất, tại sao vậy?

Là trò diễu cợt à? Hay sống là phải diễn trên lớp mặt nạ thằng hề? Nếu đã như vậy thì diễn sâu quá mức sẽ lún đấy! Nhập tâm đấy mà quên bẵng đi luôn con người thật của mình.

Sau lần hắn ta cô bắt đầu làm thân với khói thuốc thơ mộng, huyền ảo với ánh đèn cùng vũ công và nhạc nổi DJ trong Quán Bar. Dường như đêm đến không khỏi thân mình bị đánh đập vì đã ôm Thắng lần trước. Từ lúc đi sinh nhật Đức Nô về là có bà hàng xóm đã nhìn thấy mọi chuyện và kể cho gia đình cô.

Này.

Cô giơ mu bàn tay bị đánh cho anh coi. Cô không được đi nên cô nhờ anh tới đón…Lại lần nữa ôm anh, thật ấm áp biết bao cô đã biết trước là tình này không thể bền lâu được mà vẫn cứ lún sâu xuống.

Cư xử với anh trong lớp thân mật để chêu tức Lan Anh, bài kiểm tra cũng làm hộ anh. Cái cảm giác được anh quan tâm nuông chiều đó khiến cho cô sao đãng không biết là tình yêu hay tình bạn nữa.

Cô lại nhớ lần anh nói: - Anh chỉ coi em là bạn thôi cả nó (Lan Anh) cũng thế. Nghe chưa!