Chương 1.1: Lau đi

CƯNG CHIỀU ANH ĐÀO - Tác giả: Hoè Cố Dịch: Sắc - Cấm Thành

https://www.facebook.com/sac.camthanh

__________________

Sáng sớm, mưa rào vừa tạnh.

Ánh nắng mỏng manh xuyên qua khe hở của tấm rèm lụa sẫm màu, tràn vào căn phòng ngủ tràn ngập hương thơm và hơi sương, rồi lặng lẽ leo lên giường, dừng lại trên khuôn mặt trắng sứ và xinh đẹp của cô gái.

Cô gái đang ngủ trên giường khẽ nhíu mày, hàng mi cong vυ"t khẽ run.

Một lúc sau, cô mở mắt ra, đôi mắt mông lung nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã sáng.

Một lát sau, Quý Anh hơi nhắm mắt lại, từ trên giường ngồi dậy. Chiếc chăn nhung mỏng không che kín được người cô, chậm rãi trượt khỏi cánh tay gầy guộc trắng nõn. Quý Anh vươn tay lên chỉnh lại mái tóc rối bù, sau đó xuống giường.

Cô bước đến bên cửa sổ, vén tấm rèm nặng nề, mở cửa sổ ra, ngẩng đầu lên hít một hơi bầu không khí trong lành sau cơn mưa xuân.

Đêm qua mưa rất to, hạt mưa đánh lên mái hiên, khiến cô mãi mới có thể ngủ được.

Quý Anh nhìn trời, cảm thấy chắc hôm nay sẽ còn mưa nữa.

Cô xoay người, cầm điện thoại ở đầu giường lên, trên màn hình hiện thời gian – 7:30.

Vẫn còn sớm, nhưng nghĩ đến chuyện sáng nay mình vẫn còn việc quan trọng phải làm thì cô không thể tiếp tục ngủ được nữa.

Những lá trà được hái ngay sau cơn mưa là những lá trà có chất lượng tốt nhất, cũng sẽ là nhóm lá trà hiếm có nhất, thế nên Quý Anh phải tự mình đi kiểm tra.

Sau khi rửa mặt xong, Quý Anh tiện tay chọn một bộ sườn xám màu xanh trong tủ quần áo. Cô hơi nhíu mày một cái, sau đó nhanh chóng nhận ra được đây là quà sinh nhật của anh cả Quý Sâm của cô. Bộ sườn xám này được Quý Sâm đặt may riêng cho cô, mỗi đường kim mũi chỉ đều làm thủ công, giá thành không nhỏ.

Nhưng đã lấy ra rồi thì Quý Anh cũng không cất vào nữa, cô cứ như thế mặc bộ sườn xám này lên.

Thay quần áo xong, cô trang điểm một chút, sau đó mở cửa bước xuống lầu.

Quý trạch sáng sớm vô cùng yên tĩnh.

Quý Anh chỉ nghe thấy tiếng những người giúp việc nhẹ tay nhẹ chân quét dọn.

Nhưng một giây sau, giọng nói ưu nhã của mẹ cô là Vu Uyển Thanh lập tức truyền đến: “Bé cưng, sao con dậy sớm thế?”

Vu Uyển Thanh có thói quen dậy sớm tập yoga.

Quý Anh không nói thật: “Con ngủ đủ rồi nên tự dậy.”

Nói xong, cô đi về phía bàn ăn, bưng bát cháo yến sào mà người hầu đã chuẩn bị sẵn lên.

Vu Uyển Thanh cũng đi về phía Quý Anh, bàn tay được bảo dưỡng tốt mà vẫn trắng nón, khẽ gõ lên trán con gái một cái, sẵng giọng: “Mẹ hỏi thế chẳng phải vì sợ con mệt mỏi hay sao? Hôm nay trời mưa, nhiệt độ giảm đột ngột, con bị cảm thì phải làm sao đây?”

Quý Anh vừa ăn cháo vừa trả lời: “Con đâu có dễ bệnh như vậy.”

“Còn nói nữa!” Vu Uyển Thanh nói: “Thân thể của con chỉ có cơn gió hơi to một chút là cũng có thể thổi bay, nuôi bao nhiêu năm mà mới được như thế này.”

Nói xong, bà nhìn Quý Anh từ trên xuống dưới một chút, nhíu mày: “Con định ra ngoài à?”

Thanh âm trầm thấp: "Lại muốn tới quán trà?"

Vu Uyển Thanh vẫn luôn không tán thành việc cô con gái út điều hành quán trà này, đây là một chuyện rất hao tổn tâm thần. Quý Anh yếu ớt từ khi còn ở trong bụng mẹ, Vu Uyển Thanh lúc nào cũng nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, mọi người trong nhà yêu chiều cô hai mươi năm, sợ cô xảy ra chuyện gì.

Tài sản của nhà họ Quý bọn họ đủ để cho Quý Anh tiêu xài đến kiếp sau, cần gì cô phải ra ngoài làm việc chứ? Nhưng hết lần này đến lần khác, Quý Anh đều muốn mở quán trà, một mực kiên trì cho tới tận bây giờ.

Thấy không giấu diếm được nữa, Quý Anh thở dài một hơi, đành báo cáo chính xác hành trình của mình.

Sắc mặt của Vu Uyển Thanh lập tức thay đổi, nhân lúc bà còn chưa nói gì, Quý Anh nhanh chóng lảng sang chuyện khác: “Cha con đâu? Sao không thấy ông ấy đâu cả.”

Nhắc đến Quý Thiên Trạch, Vu Uyển Thanh mỉm cười: “Cha con tới công ty rồi.”

“Ông ấy thích công việc đến thế thì cứ để ông ấy làm việc cả đời đi, chẳng cần về nhà nữa.”

...

Quý Anh vùi đầu, nhanh chóng ăn cơm.

Vu Uyển Thanh thì thầm vài câu, sau đó lại quay đề tại lại cô: “Còn con nữa...”

Quý Anh: “Vậy anh cả đâu? Không phải anh ấy nói trong khoảng thời gian này sẽ về nước sao? Sao vẫn chưa có tin tức gì." Cô chỉ lên chiếc sườn xám mà mình đang mặc: “Đây là anh cả tặng con đấy.”

Nhắc đến Quý Sâm, Vu Uyển Thanh tiếp tục mỉm cười: “Anh cả con ấy à, mẹ không quản được nó nữa rồi.”

Đầu ngón tay gõ gõ mặt bàn, "Hai mươi sáu tuổi rồi còn chưa có bạn gái, bảo giới thiệu cho nó thì nó không muốn, đúng là không coi ai ra gì.”

Quý Anh nhanh chóng phụ họa: “Đúng vậy.”

“Anh của con nói tuần sau sẽ về.” Vu Uyển Thanh nhẹ giọng nói: “Nhưng mẹ bảo nó là nếu không dắt theo cô gái nào về thì đừng có bước chân vào nhà.”

Quý Anh khẽ giật mình, khi ngẩng đầu lên thì đôi mắt xinh đẹp chớp chớp mất lần: “Thật sao? Chắc chắn là tuần sau chứ ạ?”

Vu Uyển Thanh gật đầu.

Khóe môi Quý Anh không khỏi nhếch lên.

Quý Sâm từ lâu đã giúp đỡ cha san sẻ gánh nặng của tập đoàn, hai năm trước đã ra nước ngoài tìm hiểu thị trường nước ngoài, bận rộn đến mức một năm không về được mấy lần.

Tin này có nghĩa là anh cả sắp về nhà rồi.

Đáng tiếc, cô còn chưa ăn xong thì đề tài về Quý Sâm đã kết thúc. Quý Anh lại nhanh chóng tìm chủ đề khác: “Con nghe nói hôm qua anh hai lại lên hot search rồi đó.”