Chương 1: Thỉnh giáo Tạ nhị công tử, cấm luyến là gì?

Khi Tạ Trọng Ly tỉnh lại, ý niệm đầu tiên xuất hiện trong đầu là khát, sau đó là đau: tay đau, chân đau nhưng tay phải là đau nhất. Y nhắm mắt lại, bên tai dường như vẫn còn tiếng gào thét của Dĩnh Xuyên.

Dĩnh Xuyên..... Không phải thủ thành sao? Tạ nhị công tử tự cảm giác được bản thân đã nắm được thời cơ tốt, kế hoạch của y là thủ thành mà chết, không phải chết cùng thành, y nhớ rõ lúc y nhắm mắt lại, đại cục đã định.

Nhưng vì sao y vẫn còn sống, vừa đau lại vừa khát, không biết bản thân đang ở đâu. Tạ Trọng Ly ngửa đầu nhìn xung quanh, mạn giường lay động, ánh sáng hôn ám trong căn phòng hoa lệ. Đệm giường dưới thân mềm mại, y muốn ngồi dậy, tay phải không thể dùng lực, tay trái kéo theo một dây xích nặng nề. Trong phòng giống như không có ai, y mở miệng, không kêu thành tiếng, chỉ có thể kéo dây xích kêu lên loảng xoảng. Rất nhanh có người đi vào, đút nước cho y, bắt mạch nhưng không nói lời nào, có lẽ bị câm, đối phương khoa tay múa chân với y như muốn nói gì đó.

Y khô khốc hỏi lại: "Tương lai có thể khỏi hoàn toàn không?" Đối phương lắc đầu.

Lại hỏi: "Dưỡng không tốt?" Đối phương gật đầu.

Tạ Trọng Ly cười khổ một tiếng, vuốt cằm nói: "Ta đã biết."

Không bao lâu sau, đại phu câm rời đi, thị nữ mang thức ăn vào cũng không nói gì, vốn nàng định đặt đồ ăn ở đầu giường nhưng Tạ Trọng Ly lại nhăn mày, chỉ chỉ bàn, đứng dậy khỏi giường. Đầu khác của dây xích nối với chân giường, cũng may là dây xích đủ dài, y có thể ngồi cạnh bàn. Tay phải không thể nâng, càng không thể cầm đũa. Y cười khổ, tay trái cầm thìa, chậm rãi uống canh. Dây xích đeo trên cổ tay mảnh khảnh thoáng nâng lên, lại nặng trịch kéo xuống, không bao lâu, Tạ Trọng Ly liền cảm thấy nửa người đau không chịu nổi nhưng y vẫn là Tạ nhị công tử, ung dung, tao nhã ăn xong một bữa cơm, cười cười với thị nữ hầu cơm, đứng dậy trở về giường nghỉ ngơi.

Ban đầu y định hỏi chuyện này là sao, ít nhất phải để cho một người có thể giải đáp nghi hoặc của y lộ diện nhưng bố trí trong phòng, trình độ quý hiếm của chúng đến tận trời, Tạ Trọng Ly bỗng nhiên không muốn tìm hiểu nữa.

Bây giờ y chỉ hy vọng người có thể giải thích đừng bao giờ đến đây. Nhưng không như mong muốn, không bao lâu sau, tiếng bước chân nặng nề đến gần, vén bức rèm trân châu lên làm vang lên những tiếng vang thanh thúy, y không ngẩng đầu, trước mắt bỗng xuất hiện một cái bóng, một đôi giày tinh xảo và đường viền đỏ thẫm.