Chương 1

Ở thành La lúc này, khắp phố phường đều rất náo nhiệt, chiêng trống đánh vang khắp mọi ngóc ngách. Hôm nay là ngày Tạ phủ gả con gái, Tạ Gia Bảo, là con gái út của Tạ gia.

Người đón dâu chính là trưởng nam con trai của Sử bộ Thượng thư, Lý Diễm. Kiệu hỷ đang đi trên đường, nhiều người xúm lại xem náo nhiệt.

Đột nhiên có tiếng vó ngựa phi tới gần, người đi đường đều né sang một bên. Bên kiệu hỷ, một nam tử mặc hồng y cưỡi hắc mã chạy vυ"t qua, tốc độ cực nhanh, không người nào có thể nhìn thấy nam tử cao lớn kia là ai.

"Gia Bảo, kiếp này không thể cưới nàng làm vợ, hôm nay ta cũng mặc hồng y, dùng phương thức này coi như cùng nàng bái đường thành thân!" Khóe môi của nam tử mặc hồng y chứa đựng nhu tình và vui sướиɠ. Trong đầu hắn lúc này hiện lên hình ảnh Tạ Gia Bảo mặc hỉ phục tân nương đỏ thắm đẹp đẽ, dáng dấp thanh nhã. Nam tử mặc hồng y kia chính là Phiêu Kỵ đại tướng quân tiếng tăm lẫy lừng - Phó Quân Hách, chinh chiến sa trường 5 năm vì triều đình lập bao nhiêu là chiến tích.

Lần đầu tiên Phó Quân Hách gặp được Tạ Gia Bảo là ở hội hoa đăng cách đây ba năm. Lúc đó, nàng là một thiếu nữ 13-14 tuổi, cầm hoa đăng hình thỏ ngọc đi trên đường. Tạ Gia Bảo mặc một chiếc áo choàng viền lông cáo trắng màu vàng nhạt, lung lay theo động tác của nàng. Gương mặt nàng nở nụ cười tươi tắn, hấp dẫn ánh mắt của bao người. Tiếng cười lảnh lót của thiếu nữ nghe như tiếng chuông bạc, nhẹ nhàng câu mất hồn người. Rõ ràng lúc ấy là đêm mùa thu hơi se lạnh nhưng lại giống như không khí tươi mát của mùa xuân, khắc sâu vào trong trí nhớ hắn, xông vào nội tâm hắn, Phó Quân Hách đứng ở góc khuất hành lang, nhìn gương mặt tươi sáng kiều mị của nàng, hắn có chút thất thần.

Năm nay đã 20 tuổi, lần đầu hắn biết rung động, lần đầu có suy nghĩ muốn thành thân với một người.

Vì thế, sáng hôm sau, hắn cho người đi tìm hiểu thân phận của nàng. Tạ Gia Bảo, con gái út của Tạ Trung, năm nay 14 tuổi, chưa đính hôn. Tạ gia là dòng dõi thế đại thư hương. Tạ Trung chính là tiên sinh dạy học nổi danh nhất trong thành La này.

Lúc Phó Quân Hách chuẩn bị đến cầu thân, lại nhận được thánh chỉ muốn hắn đi biên quan trấn áp quân xâm lược. Chớp mắt đã hai năm, đến lúc trở về, hắn mang thân trúng phải kỳ độc, tự biết sống không được bao lâu, chỉ có thể âm thầm bảo hộ nàng, mong nàng một đời bình an vô ưu..

Hắn nhận được mật báo cách đây ba ngày, hôm nay quân giặc sẽ đánh úp bất ngờ. Đêm đó, ở trên núi Cổ Đạo ngoài thành, Phó Quân Hách quấn tóc bằng một cây trâm bạch ngọc, vài sợi tóc đen bay phất phơ che khuất đôi mắt phượng. Hắn cởi hồng y quăng xuống đất, để mặc gió thổi bay, dưới sống mũi cao thẳng là đôi môi mỏng mang theo nụ cười, trông lạnh lùng tàn nhẫn. Hắn cầm kiếm đứng lên, một mình thủ giữ quan ải, đánh gϊếŧ khiến xác chết nằm là liệt khắp nơi.

"Gia Bảo, hôm nay nàng vui kết lương duyên, có thể vì nàng bảo vệ tốt nơi này, cho dù phải đối mặt với thiên quân vạn mã, ta cũng phải diệt trừ tất cả..."