Chương 1

Năm Thiên Thuận thứ hai mươi sáu.

Kinh thành vào đông, năm nay vẫn có tuyết rơi.

Mấy năm nay, năm nào kinh thành cũng có tuyết rơi đúng lúc. Mưa thuận gió hoà, kho lúa tràn đầy, quốc khố dư dả, bá tánh an cư lạc nghiệp. Thế nhân đều nói là Thái Thượng Hoàng có đại công tích, Hoàng Thượng có đại công đức nên thiên hạ mới thái bình, đã hồn nhiên không nhớ vài thập niên trước, tứ hải buồn giận oán than ngút trời, đến tai thiên tử.

Tuyết lớn như lông ngỗng bay lả tả ở trong gió, sau khi rơi xuống dễ dàng phủ kín toàn bộ kinh thành, cũng phủ kín toàn bộ hoàng cung. Trên đường tuyết đọng rất dày, vừa bước một bước đã ngập đến cẳng chân. Mà chỗ tuyết dày ấy lại không che phủ được màu son rực rỡ của lớp ngói trên cung điện.

Trong kinh thành, trong hoàng cung không hề ầm ĩ, thậm chí còn mang theo vẻ tĩnh mịch, như khi cầm một hũ rượu gạo ngắm mai vàng trong tuyết trắng vậy.

Khi có người đi qua sẽ để lại một loạt dấu chân có thứ tự, quy củ, không sai lệch trên mặt đất.

Một loạt dấu chân nhỏ trông chỉnh tề đến mức giống hệt như tường cung bên cạnh, lại thu nhỏ lại một ít, chỉnh tề đến mức giống hệt như bề ngoài của cung điện, lại thu nhỏ lại một ít, chỉnh tề đến mức giống hệt như cách bố trí của hoàng cung.

Nguy nga, uy nghiêm.

Đáng tiếc thứ nhìn thấy nhiều nhất ở nơi này chính là dã tâm, hiếm thấy nhất là nhân tình.

Nhân tình là một canh bạc khổng lồ, phần lớn người sống sót trong cung đều là ng không đánh cược nổi, bao gồm Thái Thượng Hoàng ngự ở trên cao.

Bởi vì muốn bảo vệ “Khí”, căn phòng mà Thái Thượng Hoàng ngủ được kiến tạo rất nhỏ. Nơi ngày xưa ít người nhất mà hôm nay lại chen chúc nhau.

Thái Thượng Hoàng không có người bên gối. Hậu cung phi tần chẳng có bao nhiêu, đều là phi tử của Hoàng Thượng, còn lại chính là mấy nữ quan, tới tuổi là có thể ra khỏi cung. Mấy năm nay triều đình tranh cãi không biết bao nhiêu lần vì việc Thái Thượng Hoàng lấy vợ, nhưng không ai nghĩ người tôn quý nhất trên đời này thà ném Thái Tử lên ngôi vị hoàng đế, còn mình trở thành Thái Thượng Hoàng cũng phải để trống vị trí người tay ấp má kề.

Hiện giờ trong điện, không có một nữ quyến nào.

Trên giường, Thái Thượng Hoàng mặc cẩm y, tóc rối tung trên vai, hai má còn ửng hồng do cái nóng từ lò sưởi trong phòng.

Hắn già rồi, tóc đã trắng muốt từ lâu, khóe mắt toàn là nếp nhăn, ngay cả lớp da trên mặt cũng xệ xuống bởi vì già nua. Khi hoạ sư trong cung vẽ hắn, lần đầu cũng không dám vẽ những tỳ vết lấm tấm mới xuất hiện của hắn do tuổi già. Từng kẻ nói về “cái đạo của việc vẽ” ở bên ngoài, tới trước mặt hắn đều kinh hồn táng đảm đến tay cầm bút cũng phải run lên.

Thiên hạ không ai không sợ hắn, đặc biệt là khi người ta nhìn vào hai tròng mắt của hắn. Đôi mắt ấy của hắn đen láy, vành mắt còn hơi hồng hồng. Vừa nhìn cảm xúc sâu như biển, dường như có thể nhìn thấy quá khứ, lại như có thể nhìn thấy tương lai, như nói hết chuyện trong thiên hạ, lại như nói hết cái lý trên đời.

Đến nay bá tính còn truyền lại miêu tả về dung nhan anh tuấn của hắn, nhưng một câu nhẹ bẫng của hắn là có thể làm người ta đầu lìa khỏi cổ, ngày thường nhìn cực kỳ lãnh đạm, không vì ngoại vật mà vui không vì bản thân mà buồn, nhưng thủ đoạn làm việc lại khiến trong ngoài triều đình và dân gian phải khϊếp sợ mấy phen.

Trong nhà, văn thần võ tướng đều đủ cả, hoàng đế cũng ở đó.

Thái Thượng Hoàng nửa dựa nửa ngồi, nắm tay nam tử mặc một bộ quần áo vàng tươi, nói ra lời như những người trong gia đình tầm thường.

“Rượu mơ của Diêu ái khanh ngon thì ngon thật, song chớ có mê rượu.”

“Con biết rồi ạ.”

“Hồng tướng quân cả đời vì nước vì dân, tuyệt đối không thể phụ hắn.”

“Vâng.”

Giọng Thái Thượng Hoàng vững vàng, còn giọng Hoàng Thượng lại mang theo tiếng nức nở, nếu không phải có không ít văn võ bá quan còn đang đứng hầu thì người từ nhỏ đã được dạy không thể dễ dàng rơi lệ như hắn đã có thể khóc lóc thảm thiết ngay lúc này rồi.