Chương 29: Em rất giống như, mang thai

Chương 29: " Em rất giống như, mang thai" ( tin tức to đùng gây choáng váng! Cố Thừa Vọng ghen đến bay lên~)

" Sao không đợi chúng tôi mà đã đi xuống rồi. " La Tống cùng Dư Thả xuống núi liền thấy hai người ngồi ở ghế sau xe, không khỏi có chút kỳ quái. Hai người đi lêи đỉиɦ núi mới phát hiện bọn họ không đi lên, gọi điện thoại cho Cố Thừa Vọng mới biết bọn họ đã xuống núi.

" Các cậu ai có bằng lái xe? Thân thể Diệp Ngôn Tích không được thoải mái. "

" Tôi có. Ai? Tiểu Ngôn sao vậy?" Nghe thấy Diệp Ngôn Tích bị bệnh, Dư Thả vẻ mặt ân cần.

" Không biết, đột nhiên nôn đến lợi hại. " Thời điểm xuống núi cơ hồ là được Cố Thừa Vọng ôm xuống, hắn cho tới bây giờ chưa từng thấy Diệp Ngôn Tích bị thành như vậy. Coi như lần trước bị ốm, cậu vẫn có khí lực nổi giận nói tục với mình, lúc này lại một câu cũng không nói gì, còn luôn ấn bụng, " Không biết có phải là bệnh bao tử hay không. Cậu có bằng lái xe thì trước hết chúng ta lái xe trở về đi. "

" Được. "

Diệp Ngôn Tích nằm ở phía sau, Cố Thừa Vọng cũng ngồi ở đằng sau luôn. La Tống kỳ quái nhìn bọn họ, đành phải ngồi xuống ghế phụ.

X

Từ sau khi leo núi trở về, Diệp Ngôn Tích giống như lại bị cảm. Nhưng bây giờ lại không phải nằm trên giường không dậy nổi như lúc trước, mà thỉnh thoảng sẽ nôn. Việc này cũng không phải thường xuyên, có lúc lại như bình thường như không có bệnh tật gì. Diệp Ngôn Tích nói mình không có bệnh bao tử, mọi người cũng không dám để cho cậu tùy tiện uống thuốc, chỉ bảo cậu đi bệnh viện khám xem. Diệp Ngôn Tích vốn không muốn uống thuốc lại càng không muốn đi bệnh viện, tự nhiên sẽ không đi. Lại không muốn nói với người nhà, bởi vì nếu để mẹ mình biết, nhất định sẽ làm lớn chuyện, thuận tiện lải nhải sau đó bắt cậu về nhà. Diệp Ngôn Tích cảm thấy mình cũng không phải mỗi ngày đều muốn nôn, cũng không để trong lòng, chẳng qua là Cố Thừa Vọng có đôi khi thấy cậu ở WC nôn đến lợi hại, không khỏi có chút bận tâm, trong khoảng thời gian này lại càng không làʍ t̠ìиɦ với cậu nữa.

" Cậu muốn đi bệnh viện không?. "

" Không đi. "

Diệp Ngôn Tích không kiên nhẫn liếc nhìn Cố Thừa Vọng, đúng lúc này cửa ký túc xá đột nhiên có người gõ cửa. Giường ngủ Cố Thừa Vọng ở gần cửa nên gánh vác trách nhiệm mở cửa cho tất cả mọi người, nhưng mà hắn thật không ngờ mình mở ra lại trông thấy cái gương mặt có chút quen thuộc kia, cứ cho là lần trước mình chỉ thoáng qua một lần, cũng ấn tượng vô cùng sâu sắc- Lê Ngự Hành.

Cố Thừa Vọng không phát hiện cả người mình cũng trở nên cảnh giác, thậm chí trong lòng còn chửi tục, tên này tại sao lại đến? !

" Anh tìm ai. " Cố Thừa Vọng biết rõ còn cố hỏi, ngữ khí không tốt đẹp dọa cả La Tống, nhưng mà nam sinh lạ lẫm lại anh tuấn này cũng hấp dẫn ánh mắt những người khác trong ký túc xá.

" Lê ca! " Hiển nhiên Diệp Ngôn Tích cũng không ngờ sẽ là Lê Ngự Hành, lập tức từ trên chỗ ngồi đi đến bên cạnh cửa, lúc trông thấy Cố Thừa Vọng ngăn ở cửa không cho người vào lông mi nhảy dựng, " Tìm tôi, Cố Thừa Vọng cậu tránh ra. "

Thì ra hắn chính là Cố Thừa Vọng a, đây là lần đầu tiên nhìn thấy người này, Lê Ngự Hành không nhịn được đánh giá vài lần, Cố Thừa Vọng còn khıêυ khí©h nhìn lại. Vì sao lại cảm thấy người này đối với mình như là có địch ý a, Lê Ngự Hành có chút mê man. Cũng không nhìn hắn nữa, mà quay ra nhìn Diệp Ngôn Tích ôn nhu cười cười, " Ngôn Tích, dì Diệp nói cuối tháng trước em không có về nhà, bảo anh ghé thăm em một chút. "

" Biết ngay là cái gì cũng không yên tâm, cứ luôn coi em là đứa trẻ con. "

" Đừng nói mẹ em như vậy, bà cũng là quan tâm em. " Lê Ngự Hành cười vuốt đầu Diệp Ngôn Tích, ánh mắt Cố Thừa Vọng đột nhiên trở nên sắc bén, phảng phất như muốn đem Lê Ngự Hành nhìn thành một cái hố.

"Biết rồi. " Mà Diệp Ngôn Tích cũng không có né tránh, hiển nhiên so với mình, cậu với người này thân mật hơn nhiều. Cố Thừa Vọng cảm thấy yết hầu mình cũng chua chua.

Lê Ngự Hành cùng Diệp Ngôn Tích chào hỏi những người khác trong ký túc xá, sau đó đi vào ký túc xá. Cùng Diệp Ngôn Tích thỉnh thoảng trò chuyện thêm mấy câu, hỏi cậu tháng trước làm cái gì, sắc mặt giống như không tốt lắm các kiểu. Cố Thừa Vọng giả bộ như đang nhìn máy tính, nhưng vẫn hết sức chăm chú nghe bọn họ nói chuyện.

Đột nhiên Diệp Ngôn Tích một trận buồn nôn, lại chạy đến WC nôn ra, Cố Thừa Vọng theo quán tính đứng lên muốn đi xem cậu, Lê Ngự Hành đã so với mình trước một bước.

Đại khái là lần đầu tiên thấy cậu nôn thành như vậy, Lê Ngự Hành cũng bị dọa, đợi Diệp Ngôn Tích nôn ra uống nước xong thoải mái một chút mới mở miệng, " Sao lại nôn ra? Không thoải mái sao? Đi, anh bảo Hàm Hàm tới đây giúp em nhìn một chút, thuận tiện đi ăn một bữa cơm. "

" Được. "

Sau đó Diệp Ngôn Tích đã theo Lê Ngự Hành ra khỏi ký túc xá. Lưu lại Cố Thừa Vọng một mặt WTF. Mấy ngày nay một mực bảo cậu đi bệnh viện cậu không đi? ! Lê Ngự Hành vừa đến kêu người xem cho cậu liền ngoan ngoãn đi? ! Ngọn lửa vô danh trong lòng Cố Thừa Vọng càng đốt càng vượng, không tự giác gõ bàn phím đến kêu loảng xoảng, sợ tới mức Dư Thả cùng La Tống cho rằng hắn bị làm sao.

" Tôi Fuck! " Dư Thả đột nhiên chạy ra sân thượng, nhìn chiếc xe thể thao lái đi dưới lầu, " Ảo ảnh a ! ! Người bạn này của Tiểu Ngôn quả thật vừa soái vừa phú! "

" A. " Cố Thừa Vọng cảm thấy mình cần uống **Sprite 1982 để tỉnh táo một chút.

** 82年的雪碧 tui tra baidu thì thấy ra rượu vang các kiểu, nhưng theo tui thì ở đây có lẽ anh Cố đang cần một trai Sprite mát lạnh để tỉnh người

X

Ở nhà hàng đã đặt phòng, Lê Ngự Hành gọi điện thoại cho Hạ Hàm, chỉ chốc lát đối phương đã chạy tới.

" Không cho anh đi đón em, tự mình lái xe đến? " Thấy lão bà của mình, Lê Ngự Hành lập tức dính lên.

" Ừ. Tiểu Ngôn. " Hạ Hàm cười chào với Diệp Ngôn Tích, sau đó ngồi xuống đối diện.

" Hạ Hàm ca. " Diệp Ngôn Tích đã quen bị ngược cẩu, lúc này đang bình tĩnh bóc quả trên bàn vui vẻ ăn.

" Trước gọi món ăn nha, thân thể Ngôn Tích không được thoải mái, đợi tí nữa em xem cho em ấy. "

" Được. " Hạ gia cũng là thế gia y học, tuy có bệnh viện trên danh nghĩa, nhưng từ đời ông cha Hạ Hàm vẫn luôn là bác sĩ tư nhân của Lê gia. Cha Hạ Hàm - Hạ Quân Dương là bác sĩ tư nhân của cha Lê Ngự Hành, cũng là bạn bè chí cốt. Hạ Hàm kế thừa thiên phú của cha, tự mình nghiên cứu y học, hiện tại cũng là một bác sĩ xuất sắc.

Cho nên để cho y đến khám bệnh Diệp Ngôn Tích không chút cố kỵ nào, dù sao cậu nhất định sẽ không đi bệnh viện, nhưng gọi bác sĩ gia đình nhất định sẽ kinh động đến mẹ, cái tính **đại kinh tiểu quái của bà, Diệp Ngôn Tích thật sự không chịu nổi. Trong khi dùng cơm Hạ Hàm hỏi một ít bệnh trạng gần đây của cậu, sau khi dùng cơm xong đã chuẩn đoán sơ sơ bệnh của cậu.

** 大惊小怪, có thể hiểu là thích làm ầm ĩ, làm to chuyện gì đó

Nhưng mà cái chẩn đoán bệnh này, Hạ Hàm không lên tiếng.

" Có lẽ không phải chỉ là dạ dày không tốt lắm đâu...... Em biết ngay Cố Thừa Vọng đã làm cái gì có độc! Không bao giờ chịu ăn hết! "

" Không phải, Tiểu Ngôn, em rất giống như, mang thai. "

" Phốc! ! " Lê Ngự Hành rất ít thất thố có chút không nhịn được, " Không thể nào đâu. "

Tuy nhiên bọn họ cũng đều biết bí mật thân thể Diệp Ngôn Tích, nhưng đứa bé này từ nhỏ đã vô cùng ngạo kiều. Thần kinh yêu đương cũng không phát triển, Lê Ngự Hành cũng cảm thấy đời này cậu chắc cũng sẽ không vừa ý người nào, càng không khả năng sẽ cùng người khác ở cùng một chỗ a !

" Đúng vậy, Hạ Hàm anh đừng nói đùa. " Hiển nhiên Diệp Ngôn Tích cũng không tin.

" Không phải nói đùa, anh chẩn đoán bệnh chưa từng sai...... Hẳn là sự thật. " Tuy nhiên Hạ Hàm cũng hiểu được rất khϊếp sợ, nhưng tình trạng của cậu, thật sự chính là mang thai.

Nghe thấy lời Hạ Hàm nói, Diệp Ngôn Tích chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm.