Chương 31: Ngoài miệng nói không muốn nhưng thân thể lại rất thành thật

Tất nhiên, người xui xẻo thường sẽ được khuyến mại thêm nhiều điều không may khác. Việc mang thai đã là đả kích khá lớn đối với Diệp Ngôn Tích, ai mà ngờ đi cầu thang ký túc xá mà cũng có thể bị trẹo chân. Ngày đó không yên lòng giẫm phải khoảng không, may mắn kịp thời đỡ lan can bên cạnh, mới không trực tiếp lăn từ cầu thang xuống. Nghĩ đến loại tình tiết của phim truyền hình này, chắc là do mình nghĩ không muốn sinh con nên mới như vậy.

Chân bị trẹo đúng lúc Diệp Ngôn Tích đang vội, chỉ là có chút đau nhưng vẫn phải vội vàng đi học. Không kịp thời thoa thuốc, với lại do biết mình không thể thoa thuốc cho nên cái gì cũng không làm. Ai dè hôm sau vậy mà sưng thành một cái bánh bao nhỏ, đến đi đường cũng khó khăn.

Đối mặt với mọi người trong ký túc càng khó khăn. (câu này tui chém cả câu đấy 😫)

" Tôi có thể lái xe đi học. " Thấy cả ba người đều đang nhìn mình, Diệp Ngôn Tích đành phải kiên trì nói.

" Xe của cậu ở bãi đỗ xe trường học, bây giờ chân cậu như vậy, là muốn nhảy đến bãi đỗ xe ư. " Dư Thả nghĩ đến đấy đã cảm thấy hình ảnh thật đẹp không dám nhìn. Hơn nữa, Diệp Ngôn Tích có thể nhảy đến bãi đỗ xe, cũng chả kém nhảy đi học luôn là bao.

" Trong ký túc xá chỉ có Cố Thừa Vọng là đi xe đạp, chỉ còn cách ngồi đằng sau để hắn đưa đón cậu đi học thôi. "

" Tôi không cần! " Diệp Ngôn Tích không chút suy nghĩ liền thốt ra. Đứng ở một bên nhìn chân cậu Cố Thừa Vọng mặt lập tức biến đen.

" Tôi thấy nên để cho cái vị bằng hữu lái Rolls-Royce kia mỗi ngày tới đón cậu ta a. "

Cố Thừa Vọng nói xong trở về chỗ ngồi của mình, Diệp Ngôn Tích giật giật khóe miệng. Dư Thả với La Tống bị cái bầu không khí xấu hổ này khiến cho không biết làm thế nào cho phải, quan hệ hai người kia lúc trước không phải đã hòa hoãn ư? Tại sao giờ lại nổ ra mâu thuẫn?

Từ ký túc xá đến tầng lớp học bên kia khoảng cách không gần, cho dù chỉ là đi bộ cũng phải 20 phút. La Tống cùng Dư Thả không có xe đạp, đành phải khuyên Diệp Ngôn Tích nếu không được thì xin nghỉ với giáo viên.

Không bao lâu Dư Thả cùng La Tống đi học trước, ký túc xá chỉ còn lại cậu và Cố Thừa Vọng. Hai người đều không nói gì, Diệp Ngôn Tích yên lặng ăn bánh táo chua ngọt.

Gần đây cậu luôn thích ăn chua, không dám quang minh chính đại ăn, liền mua một đống đồ ăn về giấu ở trong tủ quần áo. Nhưng cho dù ăn chua vẫn muốn nôn.

Cố Thừa Vọng vốn cầm sách cũng chuẩn bị đi, thấy Diệp Ngôn Tích đi một chân vịn cái bàn bên cạnh nhảy ra ban công, trong lòng vẫn có chút không đành lòng, giúp đỡ cậu một chút.

" Cậu phù chân thành như vậy còn không chịu thoa thuốc, đáng đời. "

Diệp Ngôn Tích lần này không đẩy hắn ra, cũng không cãi lại hắn, bởi vì cậu bây giờ chỉ muốn nhanh chóng đến WC nôn ra cho thoải mái một chút.

" Không phải tìm bác sĩ đến xem sao, còn nôn thành như vậy, lang băm ư. "

" Cậu mới là lang băm! " Diệp Ngôn Tích ói xong lại đi đánh răng mới thoải mái hơn chút. Thật ra gần đây có Hạ Hàm xem giúp mình, cậu đã không còn nôn nhiều như trước, chẳng qua có đôi khi vẫn không nhịn được.

Đánh răng xong đi ra Diệp Ngôn Tích mới phát hiện Cố Thừa Vọng vẫn còn ở ký túc xá, " Cậu không đi học ư. "

" Đi. Nhưng mà tôi phải nhắc nhở cậu, chân của cậu chắc phải một hai tuần mới có thể khỏi, cậu muốn xin phép nghỉ lâu như vậy ư? "

Diệp Ngôn Tích cũng biết mình vừa nãy là xúc động nhất thời mới nói không cần hắn đưa đón, nhưng nếu như Cố Thừa Vọng không đưa cậu đi học, thì cậu thật sự không có cách nào đi học, " Vậy đành để cậu đưa tôi đi vậy. " Diệp Ngôn Tích không được tự nhiên trả lời.

X

Diệp Ngôn Tích đi xuống cầu thang cũng chỉ có thể nhảy xuống, nhìn qua vừa vụng về vừa chậm. Thời gian đã không còn sớm, đối với tốc độ giống như rùa bò của Diệp Ngôn Tích, Cố Thừa Vọng rốt cục không nhìn nổi, trực tiếp cúi người xuống bế lên, bước chân vững vàng đi xuống lầu.

Không ngờ hắn lại đột nhiên ôm mình lên, cảm giác quá xấu hổ không thể chịu nổi kiểu ôm công chúa này. Cả người Diệp Ngôn Tích lập tức vừa thẹn đến đỏ mặt vừa bối rối, dùng sức giãy giụa.

" Cố Thừa Vọng cậu thả tôi xuống!!!"

" Không thả. "

" Đệt! "

" Tốc độ của cậu chậm y như con rùa bò, chờ bò được xuống lầu phải đến sang năm. " Cố Thừa Vọng phát hiện thể trọng Diệp Ngôn Tích không quá nặng. Dù cho ôm cậu xuống lầu cũng không ảnh hưởng đến tốc độ của mình.

" Bò cả nhà cậu. "

" Không muốn làm cho tất cả mọi người nhìn thì đừng có mà ầm ĩ. "

Diệp Ngôn Tích lúc này mới phát hiện chung quanh có không ít bạn học tò mò nhìn bọn cậu. Diệp thiếu gia chưa từng cảm thấy mất mặt như vậy, dứt khoát bịt tai trộm chuông đem mặt chôn ở trước ngực Cố Thừa Vọng, không cho những người kia nhìn ra mình.

Cố Thừa Vọng cúi đầu phát hiện bên tai hồng hồng Diệp Ngôn Tích, cảm thấy tâm tình thật tốt bật cười.

Xuống đến lầu dưới thả người xuống, Cố Thừa Vọng cầm chìa khóa xe đạp mở khóa ra, " Được rồi, cậu ngồi lên. "

" Cậu sẽ không làm tôi ngã chết chứ, bổn thiếu gia đời này còn chưa từng ngồi qua xe đạp. "

" Cậu ngay cả xe đạp cũng chưa từng ngồi qua? "

" Đương nhiên không có. " Diệp Ngôn Tích có chút trở lên chuyển, cậu từ khi sinh ra đã ngồi xe thể thao có được không.

" Vậy cậu sẽ đi xe? "

" Sẽ không. Tôi chỉ biết lái xe. "

Cố Thừa Vọng không nói gì, dù sao cuộc sống nhà giàu hắn không hiểu. Cố Thừa Vọng người dáng người cao to, xe đạp cũng chọn lọai khá lớn. Diệp Ngôn Tích xoay cả buổi không lên được, Cố Thừa Vọng dứt khoát ôm người lên. Diệp Ngôn Tích cảm nhận được tóc của đối phương quét qua gương mặt của mình, có chút ngứa, khiến cho hai má cậu bắt đầu nóng lên, hô hấp cũng có chút bất ổn. Sau khi ổn định được Diệp Ngôn Tích ngồi ở phía, Cố Thừa Vọng mới bước lên xe.

" Cậu bám lấy eo của tôi a, nếu không thì cậu lại ngã xuống. "

" Không muốn. " Nghe thấy phải ôm eo của hắn, Diệp Ngôn Tích thoáng cái đỏ mặt, dường như ngoại trừ thời điểm làʍ t̠ìиɦ, cậu với Cố Thừa Vọng chưa từng có hành động thân mật như vậy.

Nhưng mà Diệp Ngôn Tích cũng không quật cường được bao lâu, Cố Thừa Vọng vừa đạp xe đi không bao xa, liền ngoan ngoãn ôm hắn từ phía sau. Bởi vì thật sự có cảm giác muốn ngã xuống, hơn nữa chỗ ngồi phía sau song sắt luôn ép cái mông của cậu, Diệp Ngôn Tích lần đầu tiên ngồi cái thứ đồ vật khó chịu như vậy!

" Cuộc đời này tôi sẽ không ngồi xe đạp nữa. "

Phía trước vẻ mặt Cố Thừa Vọng xám xịt, cảm giác có lòng hảo tâm trở thành lòng lang dạ thú.

Sáng sớm không khí sân trường rất tươi mát, mặt hồ như được ánh mặt trời cắt thành những mảnh vỡ, rắc một chút lên trên. Trên ghế đá bên hồ có người ngồi ở đó đọc sách, cũng có tình lữ đang liếc mắt đưa tình. Diệp Ngôn Tích rất ít khi chú ý tới những cảnh tượng này, lá cây bị gió thổi nhẹ rơi lả tả rung động, còn có thể cách quần áo mơ hồ sờ đến cơ bắp cường tráng hữu lực ở bụng Cố Thừa Vọng. Có một loại cảm giác an toàn không nói ra được, lại làm cho người ta cảm thấy khoảnh khắc này có chút mãn nguyện, giống như ngồi xe đạp cũng không khó chịu đến như vậy.

Từ đó về sau, Cố Thừa Vọng liền trở thành " Tài xế chuyên dụng " của Diệp Ngôn Tích, tuy Diệp Ngôn Tích ngoài miệng nói không bao giờ ngồi nữa, nhưng mỗi ngày lại rửa mặt từ sớm đợi Cố Thừa Vọng chở cậu đi học. Dường như đã quen việc chỗ ngồi phía sau có một người, tuy thường xuyên cãi nhau, nhưng hai người không cãi thật bởi vì mỗi lần cãi nhau xong lại giống như không có chuyện gì xảy ra với nhau, tựa hồ cũng là một loại ăn ý.

Thấy cậu ngồi không được thoải mái, ngày hôm sau Cố Thừa Vọng thậm chí còn để một cái đệm ở phía sau, Diệp Ngôn Tích một bên chê xấu nhưng vẫn ngồi lên. Cố Thừa Vọng tan học lại cùng cậu trở về, buổi sáng với giữa trưa đưa cậu đến lớp học. Đến giáo viên cũng không nhịn được khen ngợi hắn " Bảo vệ đồng học, chăm sóc bạn tốt, rất có ái tâm". Diệp Ngôn Tích tuy vẫn là một bộ đại thiếu gia, nhưng đối với Cố Thừa Vọng không còn *đanh đá như lúc trước.

*vốn là " hung dữ " nhưng tui thích để từ đanh đá cho nó đúng kiểu phong cách ngạo kiều của bạn Diệp 😌