Chương 1

Kinh thành tháng hai, xuân hàn se lạnh.

Trong tẩm cung đại nội, cung nữ trên mặt mang theo ý mừng lui tới, bộ bộ sinh phong hướng đến trong điện bưng nước ấm cùng khăn.

Trên giường Minh hoàng long vươn ra một bàn tay trắng nõn, tiểu thái giám chờ một bên kinh hồn táng đảm (kinh hoàng lo sợ) mà nhìn Thánh Thượng hai chân trần trụi liền phải xuống đất, Tổng quản thái giám Điền Phúc Sinh hiện đang ở bên ngoài làm ấm giày cho bệ hạ, này sẽ không ai ngăn đón, Thánh Thượng bệnh nặng mới khỏi thật sự phải chân trần đạp lên trên mặt đất!

Tiểu thái giám không kịp nghĩ nhiều, giật mình một cái liền đây hướng trên mặt đất ngay trước giường bò xuống, hai chân của người tôn quý nhất thiên hạ liền kịp thời dẫm lên trên lưng của tiểu thái giám.

Tiểu thái giám đầu đầy mồ hôi, cật lực thả lỏng phần cơ bắp lưng, sợ căng cứng làm Thánh Thượng dẫm lên không thoải mái, trong lòng oán trách quần áo của mình quá mức thô ráp, sợ làm bị thương chân Thánh Thượng.

Thánh Thượng cười một tiếng, mắng: “Lăn sang một bên đi.”

Tiểu thái giám không dám không nghe lời hắn, nhưng cũng không dám để y cứ như vậy xuống đất, đánh bạo nói: “Thánh Thượng không thể, trên mặt đất lạnh, sẽ có hàn khí từ lòng bàn chân thấm vào long thể.”

Điền Phúc Sinh vừa tiến đến liền nghe được tiểu thái giám những lời này, vội tiến lên quỳ rạp xuống đất, trong tay nâng long ủng, giả khóc ròng nói: “Thánh Thượng, tiểu nhân lập tức tới hầu hạ ngài xuống đất, ngài trăm triệu đừng đem chân buông xuống, tim tiểu nhân sắp từ cổ họng nhảy ra ngoài.”

Cố Nguyên Bạch không nhịn được mà bật cười: “Trẫm xem tim ngươi một ngày có thể nhảy ra mười bảy tám lần.”

Điền Phúc Sinh cười hắc hắc, nhẹ nhàng nâng hai chân Cố Nguyên Bạch lên, cẩn thận mang giày vớ cho hắn.

Cố Nguyên Bạch ngửi mùi huân hương cùng dược vị, trong lòng thầm thở dài một hơi.

Y không phải hoàng đế chính thức, mà là một thanh niên thế kỷ 21 đầy hứa hẹn tích cực hướng về phía trước chỉ vì một khoảnh khắc chơi nhảy dù xuyên qua tầng mây, vừa mở mắt đã tỉnh lại trong khối thân thể này.

Triều đại này là Đại Hằng, trong trí nhớ của y không có, hẳn là hư cấu, giống với thời điểm lịch sử của Bắc Tống.

Thân thể Cố Nguyên Bạch này thật sự là được nuôi dưỡng tới mức kiều quý, chính là quá mức ốm yếu, Hoàng Thượng này cũng không có nhiều thực lực.

Thời điểm Cố Nguyên Bạch xuyên tới, đã bắt đầu xuất hiện việc hoạn quan chuyên chính, phải biết rằng việc hoạn quan chuyên chính xuất hiện thường đã là một cái vương triều đã đến giai đoạn mục rỗng. Thế lực quyền thần tại địa phương bành trướng, hoạn quan cũng muốn thao túng quân chính, Cố Nguyên Bạch nhờ phúc thân thể bệnh nặng này ngủ đông suốt ba năm, nhất cử đem tập thể quyền thần cùng hoạn quan kéo xuống ngựa, thanh tẩy tiền triều cùng nội cung, tạm thời cân bằng thế lực ở ba phương, đem hoàng quyền uy nghiêm khôi phục tới giai đoạn thịnh thế.

Đang lúc y xoa tay chuẩn bị làm đại sự, thân thể không đứng vững, liền oanh oanh liệt liệt nghênh đón một trận phong hàn.

Bệnh nặng mấy ngày Cố Nguyên Bạch ngẫu nhiên nghe được một hai tên cái cực kỳ quen tai, rốt cuộc lúc này mới nghĩ tới, y không phải xuyên qua đến một thế giới giả tưởng, mà là y xuyên thư.

Trong sách này tiểu hoàng đế sống không quá mấy năm liền sẽ chết, tạo cơ hội cho đại danh đỉnh đỉnh Nhϊếp Chính Vương lên nắm quyền, nam chính thụ trong sách là một đại thần trong triều, sẽ phụ tá Nhϊếp Chính Vương cùng lưu danh sử sách.

Cố Nguyên Bạch là một thẳng nam, vô cùng thẳng, biết quyển sách này là bởi vì sách này được cải biên thành bộ phim mạng về tình huynh đệ xã hội chủ nghĩa tại cung đình.

Biết lúc sau chính mình không sống được mấy năm, Cố Nguyên Bạch liền như thành Phật, những dã tâm lúc trước đều đem ném sang một bên, còn không bằng không suy nghĩ gì.

Ngôi vị hoàng đế đã chú định rằng không phải của y, hiện tại y làm bao nhiêu việc, đều không không dâng của hời cho hoàng đế tương lai.

Lần này bệnh nặng, Cố Nguyên Bạch suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng quyết định thuận theo tự nhiên, y chỉ cần quản tốt thân thể của y mấy năm nay, hưởng thụ thời gian cuối cùng của ngôi vị hoàng đế, thuận tiện hóng hớt, vây xem tình huynh đệ xã hội chủ nghĩa của hai vị nam chính trong sách.

Cố Nguyên Bạch chưa từng thấy qua tình xã hội chủ nghĩa huynh đệ như vậy.

“Thánh Thượng, tốt rồi ạ.” Điền Phúc Sinh buông hai chân Cố Nguyên Bạch ra, tay chân nhẹ nhàng sợ làm đau Thánh Thượng.

Cố Nguyên Bạch rốt cuộc đứng ở trên mặt đất, cung nữ cầm thường phục đã tẩm qua huân hương đưa tới giúp Cố Nguyên Bạch thay quần áo.

Xiêm y còn không có đổi xong, bên ngoài có thái giám tiến đến thông báo: “Thánh Thượng, Hòa Thân Vương cùng Hộ Bộ thượng thư và công tử đang ở ngoài điện chờ.”

“Báo cho bọn họ tiến vào.” Cố Nguyên Bạch nói.

Thái giám đem ba người dẫn tiến vào, ba người hướng tới Cố Nguyên Bạch hành lễ, Cố Nguyên Bạch nhàn nhạt lên tiếng, “Miễn lễ.”

Công tử nhà Hộ Bộ thượng thư còn chưa lập quan, tuổi tác đang lúc không sợ trời không sợ đất, buổi sáng hắn bị cha hắn dặn dò mười mấy hai mươi thứ, vạn lần không thể nhìn thẳng thánh nhan, nhưng càng không cho hắn làm hắn lại càng phải làm, hiện giờ đứng ở phía sau Hòa Thân Vương cùng cha, nương góc ẩn nấp, trộm nâng lên mắt.

Thiên hạ chi chủ, theo lời Cố Nguyên Bạch nói, chính là thân thể Cố Nguyên Bạch thật sự là được nuôi dưỡng tới mức kiều quý.

Tiểu công tử này vừa nhấc mắt, liền thấy cung nữ đang đứng sau đem một đầu tóc đen của Thánh Thượng chải thẳng, Thánh Thượng hôm nay mới khỏi bệnh, vì để ăn mừng, đặc biệt mặc một thân hồng bào, đá quý đính trên y phục ánh hồng nhạt.

Hô hấp của tiểu công tử cứng lại, ngực bang bang nhảy loạn, vội vàng hoảng loạn cúi đầu, cũng không dám nữa giương mắt nhìn thêm một lần nữa.

“Đây là đại công tử nhà Thang đại nhân?”

Cố Nguyên Bạch ngữ khí mềm mỏng, Thang đại nhân thụ sủng nhược kinh, khom người nói: “Lần trước Thánh Thượng mới cùng thần nói qua trong cung thiếu chút người trẻ tuổi, khuyển tử tư chất bình thường, trời sinh ngu dốt, nhưng thắng ở tuổi trẻ, ngày thường thật sự nháo chuyện. Nếu Thánh Thượng không chê, thần liền khiến cho hắn thường xuyên tiến cung bồi Thánh Thượng, cũng là để Thánh Thượng giải buồn.”

Cố Nguyên Bạch lại muốn thở dài.

Trước đó y mới vừa làm thành đại sự, như vậy liền đưa ra ám chỉ đại thần đem hài tử trong nhà đưa đến trong cung, trước cũng coi như là dây thừng để kiềm chế thần tử, lại là vì tỏ vẻ ban xuống ân sủng, cũng như là muốn nhìn một chút xem có nhân tài hay không, nhân lúc còn sớm bồi dưỡng thần tử trung tâm cho mình dùng.

Nhưng hiện tại, y lại không có tâm trạng này.

“Lại đây, để trẫm hảo hảo nhìn một cái,” Cố Nguyên Bạch vẫy vẫy tay với tiểu công tử, “Thang đại nhân chớ có khiêm tốn, ngươi dạy đạo có thanh danh, trẫm cũng đã nghe qua.”

Tiểu công tử bình tĩnh đi đến trước mặt Thánh Thượng, Thang đại nhân cũng khẩn trương đổ mồ hôi đến ướt lưng. Từ sau khi Thánh Thượng một lần rửa sạch đại nội, hắn đối mặt Thánh Thượng vô cùng khẩn trương, Thánh Thượng ở trong triều uy nghiêm càng thêm dày đặc, hắn lo lắng con vợ cả thất lễ trước ngự tiền.

Còn may tâm tình Thánh Thượng hôm nay hẳn là không tồi, hỏi mấy vấn đề cũng rất là hòa thuận, tiểu công tử một đường đáp, từ khi bắt đầu lắp bắp cũng dần dần buông lỏng.

Cố Nguyên Bạch đang muốn bưng ly uống một ngụm trà, trên tay lại đột nhiên vô lực run lên, chén trà liền rớt trên mặt đất, phát ra một tiếng chói tai. Cố Nguyên Bạch nhìn mảnh sứ nhỏ trên mặt đất, chỉ cảm thấy một trận lửa giận công tâm, trong cổ họng khô ngứa, bắt đầu ho khan lên.

Tiểu công tử bị hoảng sợ, theo bản năng nhìn Thánh Thượng, ngón tay trắng đến trong suốt của Thánh Thượng vuốt vuốt ngực, hàng mi nhíu lại, màu môi nhạt màu lúc trước hiện giờ đã bị ho đến như nhiễm hồng.

Thánh Thượng có diện mạo xuân phong vô hạn, thu nguyệt vô biên (*), giống như đồ sứ men xanh vô cùng trân quý, đẹp đẽ làm cho người khác cũng không dám chạm vào.

(*) Như gió mùa xuân, như trăng mùa thu.

“Thánh Thượng,” tiểu công tử đánh bạo, duỗi tay đỡ Cố Nguyên Bạch, lo lắng nói, “Ngài có khỏe không?”

Mảnh vỡ chén trà đã được thu thập xong, Cố Nguyên Bạch ngừng ho khan, lộ ra một nụ cười, “Hảo hài tử, trẫm không có việc gì.”

Hòa Thân Vương từ lúc tiến vào điện vẫn luôn không nói gì bỗng nhiên cười nhạo một tiếng, lạnh lạnh nói: “Thánh Thượng phải bảo trọng tốt long thể, ngày đó lúc phụ hoàng đem thiên hạ này truyền lại cho Thánh Thượng, Thánh Thượng còn không có gầy yếu như hiện giờ.”

Cố Nguyên Bạch thở dài, “Hòa Thân Vương nói đúng.”

Cố Nguyên Bạch thực nhanh chóng liền điều chỉnh cảm xúc, y đứng dậy đi đến ngoài điện, ngẩng đầu nhìn xem thời tiết, “Hôm nay thời tiết thật đúng là không tồi.”

“Thánh Thượng thân thể rất tốt, trời đều trong xanh,” Hộ Bộ thượng thư theo sát nói, “Mấy ngày Thánh Thượng bệnh, bá tánh trong thành cũng mặt ủ mày chau, ngày ngày ở trong nhà vì Thánh Thượng cầu phúc. Thánh Thượng lấy đức trị thiên hạ, lòng dân trong thiên hạ đều thuận theo, ông trời cũng trân trọng Thánh Thượng.”

Thánh Thượng cười, Hộ Bộ thượng thư nhìn thấy, không ngừng cố gắng nói: “Hai ngày này hẳn đều là trời nắng, mưa xuân quý như du (*), thời gian trước đó mưa phùn một chút, cỏ xanh hoa dại vùng ngoại ô cũng đều nở rộ. Khuyển tử từng nói, ngày mai bọn họ còn có một trận đấu đá cầu.”

(*) Ở khu vực miền Bắc Trung Quốc thường ví mưa xuân bằng câu ngạn ngữ "Mưa xuân quý như du (dầu)", bởi vì tiết trời mùa xuân ở miền Bắc thường là khô hanh ít mưa, cho nên hễ có mưa xuân là quý lắm, mọi người cảm thấy dễ chịu hẳn lên.

“Nga?” Cố Nguyên Bạch rất có hứng thú, “Đấu đá cầu?”

Đương kim Thánh Thượng thích đá cầu, đây là việc mà người trong thiên hạ đều biết đến. Tiểu công tử đỏ mặt, hành lễ nói: “Ngày mai ở nội học phủ (*) học sinh có thi đấu đá cầu, tổng cộng có bốn đội học sinh, thời gian thi đấu một canh giờ rưỡi (**).”

(*) Học phủ: giống như trường học

(**) Một canh giờ: 2 tiếng đồng hồ

Cố Nguyên Bạch nói: “Nói đến trẫm cũng có chút hứng thú, học phủ các ngươi ngày mai đấu đá cầu tổ chức khi nào, ở chỗ nào? Trẫm cũng đi xem náo nhiệt.”

Tiểu công tử thanh âm run rẩy mà đồng ý: “Vâng, vâng.”

Điền Phúc Sinh mắt thấy rõ Thánh Thượng mặt mày lộ vẻ mệt mỏi, hắn chạy nhanh tiến lên thỉnh Hộ Bộ thượng thư và công tử rời đi, Hòa Thân Vương đứng ở một bên như khúc gỗ, lúc này sắc mặt xanh mét, hung hăng trừng mắt nhìn liếc mắt Cố Nguyên Bạch một cái, phất tay áo rồi cùng rời đi.

Cố Nguyên Bạch nhìn thần sắc khó coi này của hắn, cười haha một hồi, thẳng đến khi ngực khó chịu mới ngừng cười, khí phách hăng hái nói: “Điền Phúc Sinh, đi, đi theo trẫm dạo quanh Ngự Hoa Viên một vòng.”

“Vâng.”

*

Hai cha con Thang đại nhân ra khỏi cung liền vội vã tách ra mà đi, một người đi tìm Binh Bộ thượng thư chuẩn bị tốt cho Thánh Thượng ngày mai xuất cung xem thi đấu đá cầu, một người chạy nhanh về học phủ, cùng chưởng giáo thông báo việc Thánh Thượng đích thân tới.

Việc này quả nhiên tạo sóng to gió lớn ở Quốc Tử Học, chưởng giáo cọ một chút đứng lên, “Thánh Thượng đích thân tới?”

Trợ giáo cùng trực giảng hít hà một hơi, tha tha thiết thiết mà nhìn nhi tử Thang Miễn của Hộ Bộ, nơi nào còn có sự thường nghiêm khắc rụt rè thường ngày.

Thang Miễn đồng dạng kích động cực kỳ, “Thánh Thượng nói muốn tới xem học phủ chúng ta thi đấu đá cầu.”

Chưởng giáo là quan hàm ngũ phẩm, chỉ từng gặp qua thánh nhan ở rất xa, lúc này nghe thấy tin tức này, trong l*иg ngực tức khắc nảy lên một cổ ý đại hỉ, hắn mặt mày hớn hở mà ở phòng trong đi tới đi lui, thường thường cười ha ha, giống như vì uống rượu say mà hưng phấn.

Trợ giáo cùng trực giảng chưa bao giờ gặp qua thánh nhan, trong đó có Chung trực giảng nay đã hơn 50 tuổi, không cầm được hai hàng nước mắt chảy xuống, cùng người bên cạnh lẩm bẩm: “Không nghĩ tới một ngày ta cũng có thể diện thánh.”

Trợ giáo miễn cưỡng bình tĩnh: “Chưởng giáo, bốn đội đá cầu của học phủ chúng ta là tùy tiện tuyển nhận, bản lĩnh có tốt có xấu, nếu như thế này lên sân khấu, nhất định sẽ làm hỏng hứng thú Thánh Thượng.”

Chưởng giáo bước chân mạnh mẽ đột nhiên dừng lại, không nhịn được được gật đầu: “Đúng đúng, vậy hôm nay một lần nữa nhanh chóng thu thập bốn đội đá cầu đá lợi hại. Ha ha ha, đám tiểu tử kia, sợ là nghe được Thánh Thượng muốn tới, tất cả đều vây quanh muốn đi lên.”

Chưởng giáo nhớ tới cái gì, lại quay đầu hỏi Thang Miễn, “Thánh Thượng có nói qua là cải trang vi hành, hay là gióng trống khua chiêng?”

Thang Miễn lúng ta lúng túng: “Thánh Thượng cũng không có nói, nhưng gia phụ đã đi tìm Binh Bộ thượng thư.”

Chưởng giáo nghĩ nghĩ, vỗ về râu gật gật đầu, cũng không hề cùng Thang Miễn nhiều lời, nói: “Ngày mai ngươi nhất định muốn lên sân khấu, hôm nay nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai làm vẻ vang Quốc Tử Học ta.”

Thang Miễn kiên định nói: “Học sinh sẽ!”

Hắn chỉ cần suy nghĩ một chút ngày mai Thánh Thượng sẽ đến xem hắn thi đấu đá cầu, cũng đã cảm thấy vui sướиɠ cả người, hận không thể làm ngày mai đến nhanh thêm một chút, làm cho Thánh Thượng biết hắn lợi hại cỡ nào.