Quyển 2 - Chương 2: Phó ca , em sợ quá .

Edit : Hannah

Thời gian này điểm cũng chỉ có Phó Tẫn sẽ đến gõ cửa nhà cậu, Mục Tinh Thần chạy nhanh rabmở cửa, quả nhiên ngoài cửa đứng chính là Phó Tẫn, cậu trong mắt ý cười cùng kinh hỉ như thế nào đều giấu không được, "Phó ca!"

Phó Tẫn bị ánh mắt vui mừng của cậu làm tim lệch nhịp, cau mày không quá thoải mái di chuyển tầm mắt, lạnh nhạt hỏi, "Không phải nói có cơm?"

"Có có có! Em đi hâm nóng! Anh màu mau vào đi !"

Phó Tẫn mặt vô biểu tình đi theo vào nhà, nội thất trong nhà đều đơn giản, anh bị dẫn tới bàn ăn trước ngồi xuống, tầm mắt đảo qua một bàn phong phú đồ ăn, nhìn ra được người chuẩn bị thực dụng tâm, tuy rằng người này nấu cơm thật sự rất khó ăn.

Mục Tinh Thần chạy nhanh đem đồ ăn nhiệt nhiệt, bởi vì hơi nóng của cơm mà mặt có chút phiến hồng, cậu đưa Phó Tẫn chén cơm, ngượng ngùng nói: "Hôm nay không mua được cá, lần sau cho mời anh cá sau."

Phó Tẫn thích ăn cá, là Mục Tinh Thần trong lúc vô tình phát hiện.

"Không cần."

Cùng Phó Tẫn ngồi ở một cái bàn ăn cơm, Mục Tinh Thần có chút câu nệ, lại muốn lôi kéo làm quen ôm đùi, nhưng nhìn ánh mắt Phó Tẫn cậu cũng không có đề tài gì có thể cùng Phó Tẫn tâm sự, nghĩ tới nghĩ lui chỉ nghĩ đến một cái đề tài, "Phó ca, hôm nay đồ ăn ăn ngon sao?"

Phó Tẫn động tác ăn cơm thoáng dừng , nhấc lên mí mắt nhàn nhạt quét Mục Tinh Thần liếc mắt một cái, không có bất luận cái gì phải cho người lưu mặt mũi lạnh nhạt nói: "Khó ăn."

"......" Mục Tinh Thần không phải lần đầu tiên nghe thấy câu trả lời này, tuy rằng chính cậu cũng biết bản thân nấu không ngon.

"Kia, em lại nấu thêm hai món nữa

Phó Tẫn chỉ nhìn cậu một cái, cũng không có muốn mở miệng nói , nhưng Mục Tinh Thần lại từ trong mắt anh nhìn đã hiểu.

Tự hỏi đồ ăn cậu xào sẽ ăn được sao?

Vốn là muốn tìm đề tài lôi kéo làm quen, kết quả bởi vì tìm đề tài không quá thỏa đáng, phòng liềm lâm vào sự trầm mặc .

Cơm nước xong Phó Tẫn muốn đi, Mục Tinh Thần không dám duỗi tay kéo anh,chỉ có thể sốt ruột gọi anh lại ngồi một lát, đáng tiếc Phó Tẫn như tên biểu hiện ra ngoài giống nhau, lạnh nhạt đến mức tận cùng, căn bản không thèm để ý Mục Tinh Thần giữ lại, trực tiếp đi rồi.

Mục Tinh Thần thở dài, đành phải đem cửa cửa sổ đều khóa kỹ, trở lại phòng sợ hãi chờ đợi mạt thế buông xuống.

9 giờ trừ bỏ ngoại lai Mục Tinh Thần, toàn bộ thế giới đều ở đồng thời lâm vào tĩnh mịch, virus tang thi đang ảnh hưởng đến nhân loại bình thường cùng động thực vật, dị năng cũng đang cải tạo những người may mắn , chỉ có một đám người thường đơn thuần lâm vào ngủ say .

Đến 12 giờ thế giới mới có thể một lần nữa sống lại, trong khoảng thời gian này đều là tuyệt đối an toàn, Mục Tinh Thần kiểm tra trong nhà cũng không tính nhiều vật tư, mang lên ba lô túi xách thật cẩn thận lại ra cửa.

Tính toán thừa dịp thời gian an toàn tuyệt đối đi thu thập một ít vật tư trở về, bằng không chờ 12 giờ tang thi bắt đầu cắn người ăn người, liền cái gì đều không còn kịp rồi.

Suốt hơn hai giờ, Mục Tinh Thần vẫn luôn ở siêu thị tiệm thuốc cùng đồ ăn đi tới đi lui, trong nhà chất đầy các loại đồ ăn cùng dược phẩm, khoảng cách 12 giờ chỉ kém mười phút , cậu nắm chặt dao phay, tránh ở phòng ngủ khẩn trương hề hề nhìn chằm chằm đường phố dưới lầu .

Mười phút thời gian trôi qua, thế giới một lần nữa sống lại , thực mau trên đường phố truyền đến từng đợt tiếng kêu thảm thiết, Mục Tinh Thần bị những tiếng kêu thảm thiết sợ tới mức không dám lại xem, vội vàng kéo bức màn, cắn môi dưới sợ hãi không được.

Lúc này Phó Tẫn hẳn là đã thức tỉnh dị năng đi? Thật muốn đi đến xem anh....

Mục Tinh Thần ở trong lòng nghĩ nghĩ, nghe bên ngoài càng ngày càng dày đặc tiếng hét, rốt cuộc vẫn là sợ hãi chiếm thượng phong, cầm dao phay hoang mang rối loạn chạy ra khỏi phòng gõ cửa nhà Phó Tẫn, cậu không dám đem cửa nhà mình đóng lại, vạn nhất đợi lát nữa xuất hiện ngoài ý muốn mà Phó Tẫn không mở cửa, cậu còn có thể về nhà trốn một chút

"Phó, Phó ca anh ở đâu?"

Phòng trong không hề động tĩnh, Mục Tinh Thần gõ cửa cũng không dám gõ quá lớn , sợ động tĩnh hấp dẫn đến tang thi chú ý, nhưng cậu vận khí thật sự không tốt, trên lầu hộ gia đình trong nhà rõ ràng có người bị cảm nhiễm thành tang thi, đem người nhà đều cắn chết, bị âm thanh bên ngoài đường phố hấp dẫn, lung lay từ trên lầu xuống dưới.

Mục Tinh Thần một người sống đứng ở gần cầu thang tang thi nhất định sẽ đi qua, tự nhiên lập tức liền hấp dẫn sự chú ý của tang thi, tiếng gào rống hưng phấn xuất hiện ở đầu cầu thang.

"Ký chủ, có tang thi!"

Mục Tinh Thần sợ tới mức lập tức xoay người chạy vào trong nhà , may mắn vừa rồi cậu không đóng cửa, thực thuận lợi trốn vào trong nhà đem cửa đóng lại.

Tang thi đầy người là máu bị hơi thở người sống kíƈɦ ŧɦíƈɦ, gào rống điên cuồng đấm đánh cửa sắt, "Rống!"

Phó Tẫn là bị tiếng kêu thảm thiết bên ngoài cùng với cách vách điên cuồng đấm cửa làm bừng tỉnh, anh nhíu nhíu mày, ngoài ý muốn phát hiện chính mình có thể " nhìn thấy mọi thứ xung quanh dù không ra khỏi nhà.

Một người toàn thân là máu không có tròng mắt đen chỉ có tròng trắng đang điên cuồng vỗ cửa tiểu hàng xóm, mà tiểu hàng xóm ngồi xổm ở cửa, dựa lưng vào vách tường một đôi mắt sợ hãi nhìn cửa sắt, đôi mắt xinh đẹp đầy hơi nước bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.

Phó Tẫn đã ý thức được xảy ra vấn đề, cau mày bước nhanh đi đến bên cửa sổ, trên đường phố vô số người đang thét chói tai chạy như điên, mà càng nhiều người chạy như điên trên đường bị một đám người điên cuồng bắt lấy ấn ở dưới thân, điên cuồng gặm cắn máu thịt họ.

Thậm chí anh còn tận mắt nhìn thấy một người bị cắn đứt yết hầu đã chết vài phút sau lại run run rẩy rẩy đứng lên, gáo rồng chạy theo đuổi những người sống khác.

Đêm nay mới xem qua tin tức , Phó Tẫn tin rằng những tin tức về bệnh dịch chó dại là để che giấu, trước mắt chứng kiến mới là chân tướng, mà những người đó có lẽ đã không thể xem như người.

Anh trầm mặc một lát, cúi đầu nhìn bàn tay toát ra tới tia băng, bực bội xoay người đi hướng cửa.

Mục Tinh Thần đắm chìm trong sợ hãi , không có phát hiện Phó Tẫn ra cửa, đầu óc đều là sợ hãi muốn chết , nhỏ giọng nói năng lộn xộn , "sợ muốn chết , ta không muốn bị biến thành tang thi , không muốn bị cắn, ta quá sợ đau."

Bị tinh thần lực bao phủ Phó Tẫn rõ ràng nghe được những lời này, nguyên bản muốn xoay người rời đi bước chân dừng lại, đá văng xác tang thi dưới chân , giơ tay dùng sức gõ gõ cửa, "Mở cửa."

Giọng Phó Tẫn đem Mục Tinh Thần từ cực độ sợ hãi kéo trở về, cậu lập tức đứng lên, không chút do dự mở cửa, nhìn đến Phó Tẫn đứng ở cửa , sợ hãi cùng ủy khuất liền toàn bộ nảy lên đầu, nước mắt không cần được rớt xuống .

Cũng bất chấp đối Phó Tẫn sợ hãi, Mục Tinh Thần khóc lóc bổ nhào vào trong lòng ngực anh, đôi tay gắt gao ôm eo, "Phó ca, em rất sợ hãi."