Chương 7: Bị Đánh Đương Nhiên Là Phải Đi Báo Giáo Viên

"Sở Bạch, chỉ nói một câu xin lỗi thôi mà." Hứa Mộ Nhan thuyết phục.

"Rõ ràng là lỗi của bọn hắn, tại sao ta phải nói xin lỗi, thật là buồn cười."

Đại bộ phận nhân vật chính đều là nam nhân mạnh mẽ, căn bản không nghe thuyết phục, Sở Bạch cũng giống vậy.

Ai khuyên cũng vô dụng, ngay cả lời nói của Hứa Mộ Nhan cũng vậy.

【Đinh, kí chủ phá hoại quan hệ của nhân vật chính Sở Bạch cùng một trong các nữ chính Hứa Mộ Nhan, ảnh hưởng đến hướng đi của nội dung truyện, thu được 200 điểm phản phái.】

【Đinh, điểm thiện cảm của nữ chính Hứa Mộ Nhan với Sở Bạch -10, độ thiện cảm trước mắt của hai bên là 0. (Mỗi người một ngả)】

【 Đinh, Hào quang của nhân vật chính Sở Bạch -20, hào quang phản phái của kí chủ +20. 】

"Thật có có hiệu quả."

Nghe được ba cái tin tức nhắc nhở của hệ thống, Vương Hạo Nhiên âm thầm cười một tiếng.

Bị mình giở một chút chiêu nhỏ, quan hệ Sở Bạch cùng Hứa Mộ Nhan đã biến thành người lạ.

Mà độ thiện cảm của Hứa Mộ Nhan đối với mình lại có 10 điểm.

So sánh với nhau, vị trí bây giờ của mình có lợi hơn.

Nhưng mà Vương Hạo Nhiên cũng sẽ không xem thường, Sở Bạch được hào quang của nhân vật chính hộ thể, không chừng rất nhanh có thể để thiện cảm của Hứa Mộ Nhan quay lại..

Hào quang nhân vật chính của Sở Bạch mới giảm 20, còn rất xa mới đủ.

Vương Hạo Nhiên kiểm tra bảng số liệu thuộc tính của mình một chút.

【 Kí chủ: Vương Hạo Nhiên 】

【 Điểm chiến lực: 89】

【 Điểm mị lực: 198】

【 Hào quang phản phái: 119】

【 Điểm phản phái: 400】

【 Kỹ năng: Không 】

99 điểm hào quang phản phái lúc trước đã biến thành 119, tăng lên một chút rồi.

Mà từ trước cho tới bây giờ, Vương Hạo Nhiên đã tổng cộng thu được 500 điểm phản phái, tuy nhiên lúc kiểm tra thông tin Sở Bạch đã tiêu hao 100, bởi vậy chỉ còn dư lại 400.

Còn chưa đủ mở ra thương trường hệ thống.



Cần phải cố gắng hơn.

——

Nghỉ giữa tiết, Vương Hạo Nhiên kêu ba tên tiểu đệ vào trong góc nói chuyện.

"Lão đại, hôm qua chúng ta sơ suất, trước đây chỉ nghe nói qua hắn đánh nhau rất được, thật không nghĩ tới là lợi hại như vậy, chết tiệt!"

"Lão đại, hôm nay tan học xong ta gọi thêm một ít anh em, nhất định đánh Sở Bạch thành đầu heo!"

Phạm Thông và Tần Thọ Sinh đều oán hận nói.

"Đều im miệng đi!" Vương Hạo Nhiên quát lớn một tiếng.

Dựa theo cách mà hai người làm, Vương Hạo Nhiên có thể khẳng định không đối phó được Sở Bạch.

Vì cái gì?

Bởi vì đây chính là tình huống của nội dung truyện do tên tác giả ngu ngốc viết ra.

Mình mà làm theo hướng đi của truyện nhất định xong đời.

"Trước đó lão đại có nói với ta, không được hắn cho phép, không được động thủ với Sở Bạch, hai cái các ngươi đừng nói chuyện này nữa." Phạm Kiếm nhìn Phạm Thông cùng Tần Thọ Sinh nói.

"Chẳng lẽ cứ để im như vậy sao?" Phạm Thông sững sờ nói.

"Tất nhiên là không rồi." Vương Hạo Nhiên cười lạnh.

"Há, thì ra là lão đại đã có biện pháp đối phó Sở Bạch! Ai ui da. . ." Tần Thọ Sinh cười một tiếng động đến vết thương cũ trên mặt, đau đến nhe răng trợn mắt.

"Việc này còn phải xem các ngươi." Vương Hạo Nhiên nói.

"Lão đại, ngươi cứ nói đi!"

Ba tiểu đệ bày ra tư thế như nguyện ý xông pha khói lửa.

"Các ngươi đi nói với giáo viên, nói là vừa mới bị Sở Bạch đánh xong." Vương Hạo Nhiên thản nhiên nói.

"Được, lão đại chúng ta lập tức đi. . . A? Lão đại nói cái gì cơ? Nói cho giáo viên? !"

Phạm Kiếm lập tức nhanh miệng cắt ngang, nhưng mà vừa nói được nửa câu liền thấy có gì đó không đúng, lập tức choáng váng.

"? ? ?" Phạm Thông cùng Tần Thọ Sinh cũng ngây ngốc.

Vương Hạo Nhiên mặc dù là học sinh nhưng hết sức nổi tiếng, hắn còn có thân phận là phú nhị đại.

Phạm Thông, Phạm Kiếm cùng Tần Thọ Sinh là ba tên tiểu đệ dưới trướng hắn, nhờ vậy mà có thể ngang nhiên trong trường học.



Bọn hắn cực kỳ sĩ diện, cho dù là bị đánh cũng sẽ không lựa chọn mách giáo viên hay là người nhà, hành động như vậy là không có cốt khí.

Hơn nữa lão đại của mình cũng không cần mặt mũi sao?

Mặc dù là phú nhị đại, giải quyết mâu thuẫn đều bằng đầu óc không bằng vũ lực.

Lại muốn đi mách giáo viên?

Thật mất mặt!

Vương Hạo Nhiên nhìn ba tên tiểu đệ đang không hiểu gì, nói:

"Làm sao vậy, nhìn ta như vậy làm cái gì? Trong đám bạn học có vài tên mỗi khi xảy ra chuyện đều đi nói cho giáo viên đến giải quyết, đây là phương thức xử lí tốt nhất.

Chẳng lẽ các ngươi kêu ta thuê đám xã hội đen đi chém hắn?

Ta thèm vào, lão tử là phú nhị đại, từ nhỏ được giáo dục tốt, học giỏi nhiều mặt, là học sinh có thành tích học tập xếp trong mười hạng đầu của toàn trường, cũng không phải đụng cái gì đều thuê xã hội đen."

Phạm Kiếm, Phạm Thông cùng Tần Thọ Sinh liếc nhìn nhau, không thể cãi được chữ nào..

Lời này hoàn toàn không có kẻ hở.

Thế là ba tên tiểu đệ vác cái sưng mặt sưng vù dắt tay nhau vào văn phòng.

Tiếng chuông vào tiết học vừa mới vang lên, Sở Bạch liền bị phó chủ nhiệm phòng giáo dục hung thần ác sát gọi lên..

Lát sau một người mang giày cao gót, mang theo mắt kính có giá trị cao, một mỹ nữ xuất hiện ở phòng học.

Nàng tên là Tống Trinh Vũ, 24 tuổi, là giáo viên chủ nhiệm lớp dạy kèm tiếng anh.

Tuy nàng rất trẻ trung, nhưng tính tình nóng nảy, năng lực dạy học sinh cũng hết sức ưu tú, chất lượng học sinh trong lớp rất cao.

Lúc nàng điểm danh phát hiện lớp thiếu đi bốn người trong tiết lập tức nổi cáu một chút.

Hiện tại đang học cấp ba, thời gian ngắn ngủi gấp gáp, lại dám vắng mặt, quả thực không thể tha thứ.

Các học sinh trên lớp đều mơ hồ có thể nhìn thấy trên đầu nữ giáo viên xinh đẹp này sắp toát ra lửa.

Nhưng mà Tống Trinh Vũ cũng vô cùng xinh đẹp.

Mỹ nữ quả là mỹ nữ, nổi giận cũng đẹp như vậy.

Vương Hạo Nhiên cảm thán trong lòng, nhưng mà rất nhanh hắn đã có ý nghĩ..

"Giáo viên Tống này sẽ không phải là một trong nữ chính chứ?"

Nhân vật chính có dị năng thấu thị, hơn nữa còn là học sinh, dựa theo hướng này, một giáo viên xinh đẹp như vậy sẽ không thoát được tay của nhân vật chính.