Chương 1

Vân Hi và Lâm Minh kết hôn do gia đình gả ép đến nay đã 3 năm. Trong khoảng thời gian 3 năm, không ngày nào anh ta không say xỉn, trai gái. Vân Hi biết nhưng cũng không nói gì. Cậu chỉ mong mỗi ngày Lâm Minh có thể dành cho cậu một ít thời gian thôi, nhưng chỉ một chút cũng không.

Có hôm ba mẹ anh vắng nhà, Lâm Minh dẫn hẳn một cô gái về nhà, cô ta lướt qua cậu rồi lên phòng khóa trái cửa. Họ ở bên trong hì hục làm chuyện trai gái, những tiếng rêи ɾỉ lan khắp căn phòng, dường như cô gái đó còn cố tình la lớn để cậu có thể nghe thấy

Cậu ở dưới lầu chỉ biết thu mình ở một góc. Được biết, trước đây Lâm Minh rất yêu một cô gái tên là Minh Nguyệt nhưng sau đó bị cô ta phản bội thì kể từ đó Lâm Minh lao vào rượu chè, trai gái, đến cả cha mẹ anh ta cũng không nói nổi. Cha mẹ anh thì rất thương cậu nhưng ngoại trừ cô em gái trong nhà - là Lâm Hoa, đối với Lâm Hoa cậu có khác gì người ở đâu

Lâm Minh rất lạnh nhạt với cậu, anh vì Minh Nguyệt mà đau lòng suốt mấy năm liền

-------------------

Cũng như mọi ngày sau khi chuẩn bị mọi thứ cho Lâm Minh bữa sáng ở nhà, Vân Hi rời khỏi và đến công ty làm việc như thường lệ

..

" Tiểu Hi cậu tới rồi " Nhiên Nhiên nhìn thấy Vân Hi bước vào liền đứng dậy tươi cười. " Ừm " - Vân Hi cũng nở một nụ cười thật tươi nhìn Dư Nhiên

" Cậu sao vậy, sắc mặt thật không tốt ?? " - Dư Nhiên nhìn Vân Hi hỏi. Là đêm qua Vân Hi đã ngủ không ngon, đến gần sáng cậu mới chợp mắt được một chút. Dường như từ lúc Vân Hi và Lâm Minh lấy nhau, cậu đã không còn ngủ ngon như trước, thường xuyên tỉnh giấc và cũng hay mất ngủ nữa

" Không có gì, chắc tớ ngủ không đủ giấc " Dư Nhiên nhìn cậu có chút xót, người bạn thân của Dư Nhiên lúc trước chỉ cần nở nụ cười liền trông cực dễ thương và tỏa nắng, vậy mà từ lúc lấy Lâm Minh đã trở nên tiều tụy hẳn, muốn thấy nụ cười tươi thật cũng khó " Cậu sao phải tự mình như vậy ? Không thể chia sẻ với tớ sao ?? "

" Tớ không sao mà, cậu đừng lo " Vân Hi biết Dư Nhiên lo cho mình, cậu cũng rất thương Dư Nhiên, Vân Hi chưa chơi với ai lâu như Dư Nhiên, từ lúc chơi với nhau Dư Nhiên đã luôn giúp đỡ cậu hết lòng. " Hay .. Cậu li hôn với tên đó đi " Vân Hi chỉ nghe, im lặng không nói

" Tớ không thể .. Gia đình tớ nợ Lâm Minh một cái ơn, không thể nói bỏ là bỏ được " Nói rồi Vân Hi quay lại làm việc. Bây giờ bản thân cậu chỉ có thể để mọi thứ như gió thoảng mây trôi, cố gắng bước tiếp không thể dậm chân tại chỗ chỉ vì cuộc sống trong cái căn nhà đó được. Mặc kệ Lâm Minh, chỉ cần đối tốt với ba mẹ chồng thay anh ta là được

Tại căn hộ của Lâm gia, sau khi Lâm Minh tỉnh dậy liền thay đồ, vệ sinh cá nhân xong sau đó cũng liền rời khỏi nhà, cơm canh cậu nấu trên bàn vẫn không thèm động đến

------------------

" Tiểu Hi cậu đem tập hồ sơ này lên cho Trương tổng giúp mình nhé, mình phải ra ngoài bây giờ rồi " Nhiên Nhiên đứng dậy đưa tập hồ sơ cho Vân Hi sau đó xoay lưng rời đi, khoé miệng sau đó cũng liền nhếch lên

" Được được, cậu bận thì đi đi " Vân Hi đã nghe qua cái tên người này, có chút đáng sợ nhưng chắc là không sao đâu, chỉ là nộp hồ sơ, không phạm lỗi là được. Nhiên Nhiên rời khỏi công ty không lâu, Vân Hi cũng từ từ lên tầng 60 trên tay cầm tập hồ sơ của Nhiên Nhiên tiến đến gõ cửa

* Cốc cốc cốc

" Vào đi "

Đây là lần đầu tiên cậu bước lên nơi này, tầng 60 này chỉ có duy nhất một căn phòng, chỗ này cực kỳ an tĩnh, không khí chỗ này thật đáng sợ như tách biệt với thế giới ngoài kia vậy, ai có can đảm lên đây chứ. Phía kế căn phòng có một tấm kiến rộng, đó là sân thượng sao ? Có khác gì công viên thu nhỏ ? Nơi này có thể nhìn toàn bộ thế giới ngoài kia, đẹp thật

Bên trong căn phòng, màu chủ đạo của căn phòng là trắng xám và đen, nhìn rất tinh tế và sang trọng. Căn phòng có một bàn làm việc, phía sau còn có cả một tấm kiến rộng đã được phủ tấm màn mỏng màu trắng, một khu rộng rãi tiếp khách đặt gần tấm kiến khác, từ đây nhìn ra có thể thấy mọi người đang làm việc - những con người có năng lực, trình độ cao và thêm 2 cánh cửa khác bên trong căn phòng này

" Trương tổng, tôi đến đưa hồ sơ giúp Dư Nhiên " Trả lời cậu là một khoảng không yên ắng, người đàn ông ngồi đó mặc nhiên không lên tiếng cũng không nhìn lên lấy một cái. Đây là không khí gì đây không biết, ngột ngạt chết được, căn phòng như này ai lại dám vào chứ ? " Trương tổng, tôi để tập hồ sơ ở đây .. Xin phép ạ "

" Đứng lại " Lời vừa rồi của nam nhân thốt lên nghe thật trầm ấm thế nhưng lại làm cậu giật cả mình, sởn gai óc. Vân Hi rùng mình một cái liền trả lời " Có chuyện gì sao .. Trương tổng ? "

Cậu chỉ vừa xoay người lại, nam nhân đã ở ngay trước mặt, giật mình khiến cậu lùi lại vài bước, bả vai liền đập vào một kệ tủ gần đó. Sự va đập làm cậu khẽ thốt lên ngồi thụp xuống ôm lấy vai mình, nhíu mày

" A .. "

Nam nhân bỗng hốt hoảng bước tới ngồi xuống trước mặt cậu đưa tay xoa lấy chỗ vừa bị va đập " Không sao chứ ? Có đau không ? "

Vân Hi đưa ánh mắt khó hiểu nhìn người trước mặt, anh ta là đang quan tâm mình sao ? Trước mắt cậu là một nam nhân với gương mặt khá đường nét, nhìn anh ta cực kỳ đẹp trai, lại có một đôi mắt cực kì đẹp. Đây không phải cực phẩm thì là gì ? Gương mặt này rất ít người trong công ty biết, vì anh ta có bao giờ xuất hiện đâu. Chỉ nghe bảo anh ta có một thang máy riêng từ tầng làm việc có thể đi thẳng xuống nhà xe phía dưới. Vân Hi dường như chết đứng với nhan sắc này, anh ta nổi tiếng được nhìu cô gái thích, cũng phải thôi với nhan sắc này cho dù không giàu thì cũng hàng tá cô tự nguyện sinh con cho anh ta

Trong lòng Vân Hi bỗng dâng lên một tia ấm áp, thấy cậu ngồi yên đưa mắt nhìn mình, nam nhân khẽ lay người cậu " Xin .. xin lỗi Trương tổng, tôi không sao "

..

" Tôi .. xin phép ra ngoài ạ " Nói rồi cậu nhanh chóng rời khỏi căn phòng ngột ngạt đó trở về làm việc, điện thoại từ trong túi liền báo đến một tin nhắn với nội dung | Chiều nay cha mẹ trở về, đừng có mà chậm trễ |

Đọc xong cậu chỉ lẳng lặng cất điện thoại lại vào túi rồi thở dài, bước tiếp về chỗ làm việc của mình. Đến gần giờ trưa Dư Nhiên mới quay lại chỗ làm việc của mình, mỉm cười nói chuyện với Vân Hi " Tiểu Hi đii ăn cơm trưa thôi "

" Tớ còn có việc ở nhà, phải hoàn thành xong cậu đii ăn đi đừng đợi tớ " cậu ngước nhìn Dư Nhiên một cái rồi tiếp tục chăm chú

" Không được, tuyệt đối không, phải đối tốt với sức khỏe bản thân " Nếu để Vân Hi bị đói, Dư Nhiên sẽ bị mắng cho coi. Nhất định phải đối tốt với người bạn thân này

" Nhưng .. " Vân Hi không muốn lỡ thời gian, phải hoàn thành sớm " Không nhưng nữa, nhanh lên sẽ xin cho cậu về sớm "

" Nhiên Nhiên, cậu có thể xin sao ? " Vân Hi thắc mắc, trước giờ mọi người không ai dám chậm trễ tiến độ, đã vậy bản báo cáo cậu đang làm đã sắp hết hạn phải nộp lên trưởng phòng. Trưởng phòng của cậu lại rất khó chịu

" .. Tớ .. Tớ làm giúp cậu, không sao. Đi thôi " Nói rồi Nhiên Nhiên kéo Vân Hi đến phòng ăn của nhân viên một mạch, mở ra một hộp cơm nóng hổi đem đặt trước mặt cậu

..

" Đây đồ ăn của cậu ", " Sao mỗi ngày cậu đều làm cơm đem đến cho tớ vậy ? " Người bạn này của Vân Hi quả thật quá tốt rồi

" Chơi với nhau 7 năm rồi, chỉ là ăn cơm, đừng có mà ngại với tớ " Nhiên Nhiên lại lấy đũa muỗng đưa cho cậu " Như vậy quả thật rất phiền, mình thấy đồ ăn ở công ty cũng không tệ nha "

" Ăn đồ ăn của tớ dinh dưỡng hơn nhiều, không nói nữa cậu mau ăn đii " Đồ ăn của Nhiên Nhiên rất đúng khẩu vị của cậu, thật sự rất ngon, hơn cả món cậu nấu

..

" Tiểu Hi, hồng trà nho trân châu của cậu " ăn xong Vân Hi quay về làm việc ngay, Nhiên Nhiên thì ăn xong đã chạy ra ngoài mua nước cho cả 2

" Cảm ơn Nhiên Nhiên " Dư Nhiên đặt ly hồng trà bên cạnh cho cậu

" Sao dạo này cậu thích uống hồng trà nho rồi không phải rất thích trà sữa sao ? đổi khẩu vị à ? "

" Còn không phải tại cậu sao ? Tớ cảm thấy bản thân hình như đang lên cân rồi ", " Sao có thể ? Cậu vẫn rất xink mà "

" Thôi đii, đừng chọc tớ mau về chỗ làm việc đi "Nhiên Nhiên bĩu môi đưa trà sữa hút lấy một hơi rồi quay lại nơi làm việc của mình

..

--------------------

Vân Hi mãi làm việc chợt nhìn đồng hồ, đã 3h30 rồi cũng không biết cha mẹ về lúc mấy giờ phải quay về thật sớm chuẩn bị cơm nước cho họ " Tiểu Nhiên, tớ .. tớ phải về bây giờ .. cậu cậu giúp tớ phần còn lại nhé ?? "

" A được được cậu về đi để đó cho tớ " Dư Nhiên xoay người nhìn Vân Hi gấp gáp liền nhận lời

" Cảm ơn cậu Nhiên Nhiên " Vân Hi đem bản báo cáo đưa Dư Nhiên liền rời khỏi, " Được được, đi đi cẩn thận đừng vội "

" Haizz thật ra có trễ hay có không làm cũng không ai dám làm gì cậu " Nhiên Nhiên khẽ mỉm cười nhìn theo bóng dáng khuất dần của cậu

------------------

Về đến nhà, liền thấy một bàn thức ăn lúc sáng nhưng nó đã hôi mùi mất rồi, Vân Hi nhanh chóng cất túi xách liền đóng cửa ra ngoài mua ít đồ ăn đem về nấu cho cha mẹ

Cậu ở trong gian bếp nấu rất nhiều món, đang cắt thịt bỗng nge tiếng bước chân liền ngước mắt lên nhìn tay không cẩn thận liền bị dao cứa một đường nhỏ dài, Vân Hi liền buông dao ôm lấy ngón tay đưa vào miệng

" Anh về rồi à, anh đói chưa em dọn lên trước cho anh ăn nhé "

Lâm Minh không trả lời, bước thẳng lên lầu, không muốn mở miệng nói chuyện với cậu. Vân Hi nhìn theo dáng anh rồi tiếp tục làm chuyện trước mắt

Loay hoay một lúc, đang dọn từng món lên bàn thì cha mẹ trở về " Cha mẹ về rồi ạ, con làm đồ ăn rồi cha mẹ vào ăn luôn đii ạ "

" Để mẹ phụ con " mẹ Lâm Minh đang chuẩn bị vào bếp phụ, liền bị cậu ngăn cản " Dạ con xong rồi, không cần đâu ạ "

" Lâm Minh đâu rồi con ? " Vân Hi ngước mắt nhìn cha trả lời " Dạ anh ấy ở trên phòng, 2 người ăn trước con lên gọi anh ấy "

" Tiểu Hoa vào ăn luôn đi con ", " Ăn được hong vậy mẹ ? " Tiểu Hoa lườm cậu một cái nói

" Con nói vậy là có ý gì hả ? " cha chồng cô lên tiếng, nghe tiếng cha tiểu Hoa chỉ im lặng không nói gì nữa

" Dạ vậy con lên gọi anh ấy " Vân Hi xoay người đi lên phòng thì ông liền mắng tiểu Hoa. Cậu bước đến phòng làm việc của Lâm Minh gõ cửa

" Anh cha mẹ về rồi, anh xuống ăn cơm đi "

" ... "

Lâm Minh không trả lời, nhưng cậu biết anh đã nghe chỉ là không muốn phí lời với cậu

..

" Cha mẹ ăn trước, con đi tắm lát con xuống ăn sau ạ " cậu xuống lầu nói cha mẹ 1 tiếng liền trở lại phòng

" Ừm vậy con mệt thì nghỉ đi, tối đói thì nói mẹ " Mẹ Lâm Minh nhìn cậu, đôi mắt có chút buồn

" Dạ "

..

--------------------

" Anh, hôm nay .. sắc mặt tiểu Hi thật không tốt "

" ... "

" Sao mệnh tiểu Hi lại khổ vâỵ ? Sao lại lấy trúng cái tên chết tiệt ấy ? "

Khải Trạch suy nghĩ một lát rồi tiếp tục làm việc

..

..

Hiện tại, cậu muốn mặc kệ với Lâm Minh, mặc kệ là anh ta dẫn ai về nhà, làm chuyện gì, chỉ cần xuôi theo thì nhất định sẽ bình yên, sẽ không có chuyện phiền phức gì xảy ra với cậu

..

-----------------

" Tiểu Hi cậu tới rồi "

" Ừm "

" À, chỗ cậu .. không phải ở đây nữa " Thấy Vân Hi đang tiến lại chỗ làm việc Dư Nhiên liền lên tiếng

" ... " Vân Hi không hiểu ý của Dư Nhiên rốt cuộc là chuyện gì cơ chứ ? Đang yên đang lành bị đổi đii ?

" Chỗ cậu ... ở .. tầng 60 "

" Cái gì ?? 6 .. 60 á ?? " Cậu giật mình, chuyện gì đang xảy ra đây ?

" Phải "

" Tại .. tại sao chứ ?? ... Tầng ấy không phải chỉ một căn phòng thôi sao ?? "

" Thì đúng vậy, cậu .. được thăng chức ấy " không không đúng, đang yên đang lành thăng chức gì chứ ? Nhầm lẫn ?

" Nhưng .. nhưng tớ không làm gì cả mà ?? "

" Ây dô, không sao không sao " Nói rồi Dư Nhiên liền nắm tay cậu kéo cậu lên tầng 60, biết bao nhiêu con mắt xung quanh đổ dồn vào Vân Hi, họ bắt đầu bàn tán về cậu, nghĩ cậu nhất định có quan hệ gì đó với Trương tổng

* Cốc cốc cốc

" Vào đi "

" Vào đi nhanh lên " Dư Nhiên đẩy Vân Hi vào, lập tức đóng cửa, khuôn mặt có vẻ rất bằng lòng nữa cơ chứ

..

" Chào .. chào Trương tổng "

" Ở phía đó là bàn làm việc của cậu "

" À Trương tổng, cái kia .. tôi có thể .. trở về làm việc cũ không ?? " Vân Hi nhìn bàn làm việc được đặt gần đó rồi quay lại nhìn người đàn ông

" ... "

" Tôi rất vụng về, rất không tốt, sẽ không làm hài lòng anh " cậu như hiểu ý của nam nhân liền giải thích

" Tốt hay không là do tôi quyết định "

..

Tên đáng ghét này, nói đến vậy nhưng anh ta vẫn giữ cậu ở lại làm việc, rốt cuộc có bình thường không đây. Không phải người có năng lực tốt và có kinh nghiệm thì mới làm chức vụ cao sao ? Nhưng những người ngoài kia trình độ đạt đến mức thượng thừa vẫn ở ngoài kia, thế nhưng vì cái gì cậu lại được vào tận đây làm việc ?

" Đừng ngây ra đó, mau lại đây "

Vân Hi giật mình trở lại hiện thực, tiến đến chỗ anh

" Soạn thảo văn bản này đi "

" Vâng, Trương tổng " cậu bước đến lấy văn bản từ bàn anh rồi quay lại chỗ ngồi làm việc

..

Không khí yên ắng đến đáng sợ, chỉ nghe mỗi tiếng bàn phím gõ trên bàn. Thật sự làm người ta ngột ngạt chết mất, ai lại dám bước lên tầng này chứ. Quả là tai nghe không bằng mắt thấy, nếu ngày nào cũng thế này thì không phải là bức chết cậu sao ?

..

" Tôi phải ra ngoài " cậu chỉ vừa ngẩng đầu gương mặt Khải Trạch liền xuất hiện trước mặt mình, bất ngờ tròn mắt nhìn

" Vâng .. vâng Trương tổng " không lời nào nữa Khải Trạch liền rời đi