Chương 1

Tháng 8, con phố Dynamic tĩnh lặng tràn đầy tuyết rơi, vô tình làm nổi bật lên những ánh sáng vàng cam ấm áp qua cửa sổ của ngôi nhà...

Một màu trắng xoá.

Bên trong cửa hàng Lasta với đầy đủ thứ trên đời cũng thiếu vô vàn thứ trên thế giới, lão bản đang mơ màng ngủ gật trên chiếc ghế bập bênh cũ luôn vang lên những tiếng "cót két.." năng nề, bên cạnh lò sưởi đã cổ kính từ đời nào là cái áo len may dở trượt từ trên ghế xuống.

Tiếng "ọt ọt" vang lên đánh vỡ bầu không khí tĩnh lặng này.

Lão bản mơ màng tỉnh dậy, đôi mắt xanh lục sẫm màu mơ màng, sau tiếng ngáp dài mang lên một tầng mịt mờ hơi nước, lão bản ngơ ngẩn nhìn bông tuyết bay lả tả ngoài cửa số.

Mái tóc đen dài ngang vai thân mật dán sát lấy khuôn mặt hơi bầu bĩnh, sau một hồi dài dòng chờ đợi mà trượt xuống vầng trán trắng ngần, che đi đôi mắt lá liễu hẹp dài.

Từ trong mơ hồ tỉnh dậy, Du Văn vươn vai đứng lên, quen lối đi vào trong quầy hàng, lấy từ trong tủ lạnh một ít bánh mì, rau, cà chua, cà rốt, dưa leo,...

Cậu thuần thục xắn tay áo, rửa rau và trái cây, thái nhuyễn, sau khi cắt bánh mì thành những hạt nhỏ, thêm một muỗng tiêu trắng, một ít tiêu đen, muối, ớt bột rồi trộn đều.

Đổ dầu và rang khoảng 5 phút, sau đó đem tất cả trộn lại, một bát salad đơn giản hoàn thành.

Du Văn vui vẻ đổ ra bát, chuẩn bị thưởng thức bữa ăn nhẹ trước lò sưởi ấm cúng...

"Rầm" thứ gì đó rơi từ trên cao xuống.

Nụ cười của Du Văn cứng lại, sau một hồi suy tư, Du Văn quyết đoán—

Quay đầu, bước vào trong quầy hàng ngồi ăn. Sau khi ăn được miếng thứ ba, tiếng chuông cửa kêu vang, một người đàn ông quần áo rách rưới, đầy máu, lôi thôi giống một người ăn xin ngã xuống sàn nhà.

Du Văn nhìn gã, rồi nhìn cánh cửa đang mở tung cho tuyết bay vào, lòng tuyệt vọng đến chết lặng.

Rõ ràng xung quanh có rất nhiều cửa hàng, nhưng xác suất trúng nhà cậu luôn lên đến 99%.

"Ôi..." Thở một hơi thật dài, Du Văn không phải rất muốn cứu, nhưng cậu cũng không dám không cứu gã "ăn vạ" này.

Sau một hồi vật vã, cậu cũng coi như xử lí đâu vào đấy dù cuộn băng xiêu xiêu vẹo vẹo...

Cái ghế bập bênh duy nhất trong nhà đã bị chiếm, cậu chỉ có thể ngồi lại quầy ăn nốt món salad.

Du Văn đã đến thế giới này được 7 năm, và là một du khách bất hợp pháp, hiện phải chờ thêm 3 năm nửa để lấy giấy xác nhận. Trong thời gian đó, cậu sẽ sống dưới sự quan sát kĩ càng của cảnh sát qua camera.

Một thế giới pháp thuật với nhiều chủng tộc, vậy nên phải mất đến 4 tháng cậu mới tạm quen thuộc với cuộc sống nơi đây, còn suýt bị nghi ngờ có vấn đề về trí tuệ...Mà không, cái này không quan trọng.

Quan trọng là cảnh sát nơi đây không quan tâm mấy nếu chỉ là bạo hành, nhưng lại cực kì thắt chặt việc gϊếŧ người, dù là gián tiếp hay trực tiếp.

Tóm lại, miễn là gã "ăn vạ" này chếc trước cửa nhà cậu, vậy thì cậu chắc chắn sẽ bị tạm giam và đào lên 18 đời tổ tiên, thêm cả mác "bất hợp pháp", cậu chắc chắn sẽ xuống mồ theo tiêu chí "gϊếŧ nhầm còn hơn bỏ sót".

"N..nước..." Giọng nói thều thào đứt hơi của gã "ăn vạ" khiến Du Văn giật mình. Cậu hơi hơi gật đầu rồi đứng lên lấy nước. Gã "ăn vạ" run rẩy cầm cốc nước lên uống cạn. Sau đó, đôi mắt xám bạc của gã nhìn thẳng vào cậu, giọng điệu đúng tình hợp lý mà nói:

"Tôi đói"

Du Văn bị thái độ của hắn chọc cho tức cười, song cũng rang nhanh cái bánh mì rồi phết bơ rồi đưa cho gã.

Đợi đến lúc gã ăn xong, cậu nói:

"Ăn xong rồi biến"

"Đây là đâu?"

Hai giọng nói cùng lúc vang lên.

Ánh mắt của Du Văn ngay lập tức run rẩy, sẽ không phải câu "tôi là ai" tiếp theo đấy chứ?!

"Tôi... Là trợ lý bên cạnh phó đốc Soan, cảm ơn cậu đã giúp đỡ."

Trong lòng Du Văn thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Sợ chết khϊếp.

Mặc dù không biết phó đốc Soan là ai, nhưng tốt hơn mất trí nhớ nhiều.

"Thế..." Mi mau biến ngay về bên cạnh phó đốc đó đi.

"Tôi có chuyện cần xin lời khuyên của cậu" bằng ánh mắt chân thành tha thiết mà trong mắt Du Văn chẳng khác gì ác quỷ, gã nói tiếp.

"Tôi đang trong phi thuyền..."

Không, đm, đừng nói, đây không muốn nghe a!

Ngay lúc này, tiếng thông báo vang lên trong đầu Du Văn.

[Quy tắc 19867.... của Lasta: Khi khách hàng chia sẻ vấn đề của mình, hãy nghe và đưa ra lời khuyên tốt nhất cho khách hàng.

Hoàn thành: nhận được ??

Thất bại: Chết.]

Trước mắt Du Văn tối sầm, hàng ngàn chữ "mụ nội nó" chạy qua...