Chương 42: Cái Đầu Dưa Của Cô Gái Nhỏ Muốn Gì, Anh Lại Không Biết?

Đáng yêu?

“Anh mới kute!” Hai tay cô đè trước l*иg ngực của anh, dùng sức đẩy ra, cơ bắp thật rắn chắc nha!

Khó trách mỗi sáng sớm đều không thấy bóng dáng đâu, tố chất cơ thể huấn luyện này thực sự làm tiêu chuẩn được đấy.

“Kute?” Hai tay Diệp Cô Thâm như sắt đè lấy bả vai của cô không buông, bàn tay nhỏ bé chống đỡ ngực anh cũng vẫn không nhúc nhích: “Nhớ rõ giấy kiểm điểm! Đứng quân tư rồi bỏ trốn, tiêm thuốc mê bác sĩ quân y, một điểm không tuân thủ quy củ!”

“Quy củ cái đầu anh! Tôi cũng không phải lính của anh!” Cô tức giận đấm vào ngực Diệp Cô Thâm: “A A A! Diệp Cô Thâm! Anh đểu giả! Bắt nạt tôi!”

Anh lui về sau hai bước, buông cô ra: “Cần anh đưa em về không?”

“Không cần! Không phải quân tư sao? Ai không biết chứ!” Cô tức giận thiếu anht nữa đi nghiêm rồi.

Đi chưa được vài bước, cô bỗng nhiên quay đầu: “Thủ trường à! Tôi nói bác sĩ, anh còn cần không? Không thể không cần nha! Tôi đã kêu người gọi chị Đường đến rồi!”

Con mắt lạnh lùng Diệp Cô Thầm nhìn vậy, vừa muốn mở miêng thì cô gái nhỏ đã chạy bộ đi rồi.

Có vẻ còn rất nhẹ nhõm đấy!

Đặc huấn cái quỷ gì!

Đường Tuệ Như đúng dưới bóng cậy, vô cùng bất đắc dĩ!

Không bao lâu, Diệp Cô Thâm đi tới, cái đầu nhỏ cô hơi nghiêng sang bên cạnh, không thèm nhìn anh.

“Nghỉ ngơi tại chỗ năm phút!”

Cơ thể Đường Tuế Như đang đứng yên nhanh chóng quay người ngồi xuống dưới bóng cây.

Diệp Cô Thâm nhìn chân dài thon trắng của cô, con mắt lạnh lùng tối sầm lại: “Trở về đổi quân trang nhanh!”

“Vậy tính vào trong năm phút giải lao sao?” Cô ngửa đầu, cười híp mắt hỏi.

“Người đẹp.”

“Cảm ơn anh đánh giá, đến cuối cùng có tính không? Nếu có tính tôi sẽ không quay về thay quần áo đâu. Trời mùa hạ nắng to, quân trang nhiều tầng rất nóng đấy.”

Cô gái ngụy biện hết lần này lần khác, anh nói: “Tuy nhiên quân trang là quần dài sẽ không rám da, em muốn rám da?”

“Không muốn! Tôi ở dưới bóng cây sẽ không rám da được, tôi không muốn leo cầu thang, không đi!” Bàn tay nhỏ của cô nắm lấy cái đầu, nhỏ giọng nỉ non nói: “Có phải chị Đường tới rồi hả?”

“Cô ấy sẽ không tới?”

“Tại sao?” Cô lập tức nghiêng đầu nhìn anh: “Em đã nói rõ rồi!”

“Đây là quân đội, em cho rằng bất luận ai muốn đến đây là đến sao?” Diệp Cô Thâm nghiêm túc nói: “Em ngay cả địa chỉ cũng không biết còn trông cậy cô ấy có thể tìm được sao?”

“Chị Đường của tôi không phải người bình thường, chị ấy cực kỳ thông minh, nhất định sẽ tìm tới đây!”

Trong cái đầu dưa của cô muốn cái gì, anh lại không biết sao?

Một mặt ở trước mặt anh muốn chào hàng chị Đường của cô ấy!

Gan lớn lại muốn đưa người ra khỏi quân khu!

“Anh…” Cô nửa ngà cũng không nghĩ ra lời phản bác, chị Đường không đến, xem ra cô chỉ có thể phụ Lý Tử rồi!

Ai!

Người lương thiện thật mệt mỏi!

Ngưởi ở dưới mái hiên Diệp Cô Thâm, mọi người đều nghe anh sắp xếp, cả người cũng không tốt đấy!

“Đã hết năm phút, bắt đầu luyện tập đi nghiêm!”

Cô không tình nguyện đứng lên, dù sao cũng được huấn luyện quân sự một ngày, cô vẫn biết rõ đi nghiêm làm sao.

Cô đang muốn đá vào người Diệp Cô Thâm nha!

Nếu anh không lui về phía sau mới nói!

“Ngây thơ sao?” Diệp Cô Thâm nhìn cô không ngừng tới gần, ngay cả mũi chân đều nói muốn đá chết anh.

Chân trái của cô trên không trung cứng đờ, không tiêu chuẩn đứng nghiêm: “Ngây thơ thì sao? Thủ trưởng Diệp không thích cô gái ngây thơ như vậy. Có thể đi tìm người khác tốt hơn, tôi thấy cái cô Nam Ương Ương ngược lại đối với anh là tình yêu thực sự. Con gái người ta ngay cả quân đội cũng dám vào, lại là thiên kim phủ Tổng thống. Đây là dưới một người trên vạn người!”